Chương 168: Hình Bóng Nhỏ Trên Sân Huấn Luyện
Cao Bằng xem xét thuộc tính của Tiểu Diễm. Quả nhiên, năng lực quái vật và đặc tính quái vật đều đã thức tỉnh và giải tỏa.
Loại hiệu quả bị động thứ nhất rất dễ dàng lý giải, nhưng mà loại năng lực chủ động thứ hai làm cho Cao Bằng có chút đắn đo khó định.
【 Tên quái vật 】: Xích Viêm Độc Hỏa Hạc (trưởng thành kỳ)
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 21
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Hoàn Mỹ (phẩm chất trước mắt, sau khi thăng cấp Thủ Lĩnh sẽ hạ xuống phẩm chất Hoàn Mỹ, sau khi thăng cấp Lĩnh Chủ sẽ hạ xuống phẩm chất Tinh Nhuệ)
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Hỏa
【 Năng lực quái vật 】: Khống hỏa Lv. 1
【 Đặc tính quái vật 】: Hỏa Vũ (hiệu quả ① Năng lực bị động: Hỏa điểu có vũ, có thể ngự lửa mà đi. Kháng tính với hỏa diễm được đề cao hơn rất nhiều. Hiệu quả ② năng lực chủ động: Lông vũ có thể thoát ly thân thể bay về phía địch nhân đồng thời nổ mạnh, sau khi nổ mạnh sẽ dẫn cháy hỏa nguyên tố trong không khí xung quanh.)
【 Yêu cầu tấn thăng phẩm chất Truyền Thuyết 】: Năm trăm cân Thiên Viêm Lưu Tinh, ba viên Huyền Nguyên Quả trở lên, Hỏa Tủy Địa Tinh tương. . .
Chỉ nói là lông vũ có thể nổ mạnh, nhưng lại không nói rõ uy lực cụ thể như thế nào. Hơn nữa, không phải là bổ sung hỏa nguyên tố vào bên trong lông vũ rồi nổ mạnh, ngược lại nó cùng loại với hỏa chủng dẫn đốt hỏa nguyên tố trong không khí để tiến hành nổ mạnh. Uy lực chắc cũng không sai, chỉ là chỗ này không phải địa điểm thích hợp để thí nghiệm, nếu gây nên đại hỏa sẽ không tốt.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là sử dụng năng lực này sẽ tiêu hao lông vũ, nếu như trong một khoảng thời gian mà sử dụng năng lực này nhiều lần. . .
Trong đầu Cao Bằng hiện lên hình ảnh một con mập hạc trụi lủi bay lượn trên bầu trời, trong lòng nhịn không được phát lạnh.
Tiểu Diễm đang bay lượn trên trời cũng không biết được ý tưởng lúc này của chủ nhân, vẫn như cũ vui vẻ phi hành.
Cao Bằng ngẩng đầu nhìn thân thể đang bay lượn của Tiểu Diễm, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Lúc trước khi vừa đến bên cạnh hắn, Tiểu Diễm có bộ dáng khổ sở cừu hận, phảng phất bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, nó cũng một mực nhớ kỹ chuyện báo thù.
Mặc dù cừu hận là động lực để tiến tới, nhưng nếu như luôn luôn sống ở trong cừu hận, cuộc sống đó cũng sẽ quá mức khó khăn.
Vì sao không thể tươi cười báo thù địch nhân chứ?
Làm cho mình sống trong thống khổ, cừu hận mỗi ngày, chẳng phải sẽ làm cho cừu nhân thỏa nguyện sao.
Cao Bằng sẽ không để cho Tiểu Diễm từ bỏ cừu hận, nhưng cũng không để nó phải sống một cách khổ sở cừu hận đó.
Bây giờ mỗi ngày Tiểu Diễm đều rất vui vẻ, rất vui vẻ, đây chính là chuyện mà một Ngự Sử như hắn phải làm.
- Tiểu Diễm, ngươi có biết khi thăng cấp ngươi có bộ dáng thế nào thì cái bộ dáng đó sẽ cố định lại?
Cao Bằng lớn tiếng nói với Tiểu Diễm.
Đang vui vẻ bay lượn, cả người Tiểu Diễm cứng đờ, suýt chút nữa đụng vào cây cột.
Trong cái đầu nhỏ của Tiểu Diễm hiện ra một hình ảnh đáng sợ, sau đó càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Trong miệng phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng.
- Ha ha, trêu chọc ngươi thôi.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Diễm, Cao Bằng vui vẻ cười to.
Tiểu Diễm lại huấn luyện mấy chục phút để làm quen với thân thể vừa mới đột phá, sau đó bị Cao Bằng gọi rời đi. Đồng thời Cao Bằng cũng nói với A Ngốc đang huấn luyện phụ trọng ở một bên,
- Đi thôi A Ngốc.
A Ngốc đang treo trên người mười mấy cái túi cát, cả hai tay cầm tạ lớn yên lặng gật đầu, ném tạ lớn xuống đất. Mặt đất phát ra âm thanh trầm muội, sau đó cởi túi cát trên người xuống.
A Ngốc đuổi theo bước chân của chủ nhân, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.
Sân huấn luyện một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. . . Không khí trở nên âm u đầy tử khí.
Lúc này sắc trời đã tối dần.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một tấm che ở góc nào đó của tường vây lắc lư một chút, sau đó bị đẩy ra một cách chậm rãi, từ khe hở của tấm che lộ ra một cái đầu nhỏ bẩn thỉu.
Ba mặt sân huấn luyện đều có tường vây, từ cửa ra vào đi về phía trước chính là ký túc xá của nhân viên trong phân bộ và nhà kho, tiếp tục đi lên chính là phân bộ công ty và một số nhà máy. Cho nên vị trí của sân huấn luyện rất vắng vẻ, bình thường cũng ít có người tới.
Bởi thế. . . Khí giới ở nơi này vì sao lại có dấu vết thường xuyên bị sử dụng?
Cao Bằng lẳng lặng đứng phía sau mấy cây đại thụ rậm rạp, nhìn tấm che bị đẩy ra, từ bên trong chui ra một con chuột màu huyết hồng. Màu ban đầu của con chuột này hẳn là màu huyết hồng, nhưng bởi vì quá dơ dáy bẩn thỉu cho nên mới biến thành màu nâu đỏ, bộ lông dài như ngón tay kết dính thành từng đoàn từng đoàn, phía trên còn dính rất nhiều bùn đất.
Sau khi con chuột ra ngoài, đầu tiên là hít hà hương vị trong không khí, sau đó e ngại rụt cổ một cái, trong mắt nhân tính hóa lộ ra vẻ sợ hãi.
Cuối cùng hướng về vị trí của Cao Bằng nghi ngờ ngửi một lát, tựa hồ không có phát hiện cái gì.
Lúc này mới quay đầu kêu chi chi hai tiếng với tường vây.
Một lát sau, từ bên trong tường vây bò vào một nam hài.
Tóc nam hài rất bẩn và rối, khuôn mặt cũng bẩn thỉu, quần áo mặc trên rất đơn sơ, bên trên còn có mấy lỗ nhỏ. Thứ làm người khác chú ý nhất chính là ánh mắt của hắn, vô cùng sáng tỏ.
Sau khi chui từ bên trong ra ngoài, tiểu nam hài e ngại nhìn về phía ký túc xá một chút, khi xác nhận không có người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chạy chậm đến một góc sân huấn luyện, mang mấy cái khí giới huấn luyện đặt lên người con chuột. Con chuột bắt đầu chạy một cách linh hoạt trên sân huấn luyện, nhìn bộ dáng quen thuộc này thì hẳn đã huấn luyện được một khoảng thời gian rất dài.
Vô luận là động tác phát lực hay thân hình mạnh mẽ đều thể hiện ra thân thể linh hoạt, mỗi một lần chạy cơ bắp trên người đều linh hoạt rung động.
Tiểu nam hài một mực huấn luyện hơn một giờ, thời gian cũng không tính quá lâu. Có lẽ là do dinh dưỡng không theo không kịp nên động tác của con chuột màu huyết hồng đã trở nên chậm chạp, sau đó thở hồng hộc dừng lại.
Tiểu nam hài tiến lên gỡ bỏ khí giới huấn luyện trên người con chuột, đặt ngay ngắn tại chỗ. Sau đó lại chạy chậm đến một góc sân huấn luyện cầm lấy chổi và hốt rác quét dọn toàn bộ sân huấn luyện một lần, cuối cùng lại lấy khăn lau lau chùi sạch sẽ khí giới huấn luyện.
Những công việc này đối với tiểu nam hài tựa hồ đúng là tương đối mệt, chờ hắn làm xong thì mồ hôi đã đầm đìa.
Tiểu nam hài cúi đầu ba lần về phương hướng ký túc xá công nhân viên, lúc này mới mang theo con chuột chạy đến góc tường vây rời đi.
Cao Bằng đột nhiên nhớ tới những lời mà buổi chiều Vương Lương nói với hắn. Những người không cam lòng với hiện trạng chịu phấn đấu cố gắng cũng đã rời khỏi khu Bách Nghiệp, những người còn lại đều là được chăng hay chớ.
Nhưng cũng không phải tất cả đều thế. . .
Còn có chút người dù cho thân trong Địa Ngục nhưng vẫn như cũ hướng về quang minh.
Tiểu nam hài chui ra khỏi tường vây, khép tấm che lại như cũ.
Sau đó đứng dậy nhưng thiếu chút nữa đụng vào thứ gì đó, lảo đảo lùi lại, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Khi hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ ngăn chặn đường đi của mình.
Một đoàn linh hồn hỏa diễm trong đêm tối có vẻ rất bắt mắt.
Tiểu nam tử mở to hai mắt. Con chuột màu huyết hồng vẫn đứng sau lưng hắn đột nhiên chui lên trước, nhe răng trợn mắt với A Ngốc.
- Ngươi đã tới nơi này bao lâu.
Cao Bằng đi tới từ sau lưng A Ngốc, hỏi thăm tiểu nam hài.
Trong nháy mắt, cả người tiểu nam hài cứng đờ, cúi đầu xuống không dám đối mặt với Cao Bằng, lúng ta lúng túng nói:
- Tới. . . Tới nửa năm.
- Chuyện này coi như xong, ngươi về sau không được đi vào từ nơi này.
Cao Bằng nói.
- Vâng, cám ơn đại ca ca.
Giọng nói của tiểu nam hài như muỗi vo ve.
- Về sau đi vào từ cửa chính, ta sẽ để người cấp cho ngươi một tấm thẻ căn cước.
Cao Bằng nói xong liền quay người rời đi,
- Ngày mai ban ngày đến đây, cứ nói là Cao Bằng ta nói.
------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top