Chương 167: Mập Hạc Vui Vẻ
Sa đọa, mục nát, trầm mê hưởng thụ những thứ hiện có từng phút, từng giây, mất đi mong đợi đối với cuộc sống tương lai.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà đại thần bách để lại cho Cao Bằng.
Cao Bằng nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì.
Tiến vào phân bộ của tập đoàn Nam Thiên tại khu Bách Nghiệp, Cao Bằng rất nhanh chóng hoàn thành các công việc giao tiếp lớn nhỏ.
Quá trình rất đơn giản, cũng không có tranh đấu quyền lợi gì đó.
Quản lý Tiết Hồng của phân bộ này là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã kết hôn, trong nhà có hai người con trai đang học sơ trung, thái độ đối với Cao Bằng không thể nói là lãnh đạm, nhưng cũng không tính là nhiệt tình.
- Tuyển dụng nhân sự khu Bách Nghiệp. . .
Cao Bằng nhíu mày hỏi.
- Phía dưới đều có người phụ trách, Cao thiếu yên tâm.
Vương Lương cúi đầu khom lưng nói.
- . . . Về sau gọi tôi là Cao chủ nhiệm, anh gọi sai một lần, tôi khấu trừ tiền lương của anh một lần.
Cao Bằng liếc mắt nhìn hắn.
- Đã hiểu, Cao chủ nhiệm!
Vương Lương trả lời rất vui sướng.
- . . .
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy rất thú vị, chính mình cuối cùng đã bắt được điểm yếu của tên gia hỏa này.
Hơn nữa, loại cảm giác không hiểu này khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
- Cao chủ nhiệm, bình thường ngài cũng không cần quản lý chuyện gì, công việc lớn nhỏ phía dưới đều sẽ có người định kỳ báo cáo với ngài, ngài chỉ cần nhìn một chút thông báo tuyển dụng cụ thể và kết quả điều động nhân sự là được, chức vị này đã trống trong thời gian rất dài rồi.
Cao Bằng không phủ nhận, chỉ là nhẹ gật đầu.
Vượt quá dự liệu của Cao Bằng là hắn đã phát hiện ra một sân huấn luyện ngự thú ở phía sau kho hàng lớn của phân bộ này, bên trong có một ít khí giới liên quan tới huấn luyện ngự thú.
Hơn nữa nhìn qua tựa hồ người sử dụng cũng không ít, vì thường xuyên có người dùng nên không ít khí giới có dấu vết hư hại.
- Mỗi phân bộ đều có những thứ này sao?
Cao Bằng hỏi.
- Đúng vậy, trên cơ bản mỗi phân bộ đều có, chỉ là người sử dụng rất ít. Ồ, ai đã dùng những thứ này, chỉ thực sự không có nơi nào để đi thì mới tới đây.
Vương Lương cười cười.
- Những người của Bộ an ninh và Bộ cảnh vệ đều có sân huấn luyện cao cấp xa hoa hơn. Hơn nữa bọn họ còn định kỳ đi vào rừng rậm để tiến hành huấn luyện thực chiến ở dã ngoại.
Cao Bằng trầm ngâm. Hắn nhìn ra sân huấn luyện này bởi vì thường xuyên được sử dụng dẫn đến khí giới bị mài mòn rất nhiều, trong lòng hơi suy tư.
- Được rồi, anh đi làm việc trước đi, có chuyện quan trọng nhớ báo cáo cho tôi là được.
Cao Bằng không rảnh quản lý những chuyện nhân sự này.
- Tiểu Diễm, đến đây.
Cao Bằng vẫy tay gọi Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm nhún nhảy vọt đến, vỗ vỗ hai cái cánh lớn.
Đẳng cấp của Tiểu Diễm đã đạt đến cấp 20, tăng lên hết sức nhanh chóng, không hổ là con non của quái vật cấp Lĩnh Chủ. Mới chỉ trong thời gian hơn một tháng đã nhanh chóng tăng đến cấp Thủ Lĩnh.
Chỉ cần có thể tăng lên tới cấp Thủ Lĩnh, ở dưới tay mình cũng coi như đã chân chính hình thành sức chiến đấu. Hơn nữa Tiểu Diễm còn có thể phi hành, trực tiếp bù đắp việc dưới tay mình không có ngự thú loại Phi Hành.
Bên trong sân huấn luyện có dựng một chút cột sắt, ở trên đỉnh cột sắt có gắn một cái vòng tròn, vòng tròn có đường kính khoảng bốn mét, nhìn qua rất lớn.
Đây là một loại khí giới huấn luyện tính linh hoạt cho ngự thú loại Phi Hành, xem như tương đối cơ sở. Có thể để cho mấy cột sắt này tự do tổ hợp di động, phối hợp ra từng quỹ đạo phi hành khác nhau.
- Ngươi bây giờ còn có thể bay sao?
Cao Bằng hỏi thăm Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm sửng sốt, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, dùng cánh sờ lên, tựa hồ rất khổ não.
- Lệ lệ?
- Vậy thì bay lên thử một chút xem.
Cao Bằng tiến lên, bố trí vòng tròn huấn luyện theo từng góc độ khác nhau, tạo thành một quỹ đạo hình chữ S không tính là phức tạp gì.
- Bay xuyên qua giữa mấy vòng tròn này, để ta xem độ linh hoạt của ngươi còn lại được bao nhiêu.
Cao Bằng lui lại, sau đó nói với Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm lui về phía sau hai bước, mở hai cánh ra. Hai cánh đột nhiên chấn động, một cái chân bên dưới cũng kéo căng rồi dùng sức vọt mạnh, làm nhấc lên một trận gió mạnh trong sân huấn luyện.
Một chút tro bụi trên đất bị cuốn bay, làm nổi lên một trận gió lớn màu xám. Cao Bằng bịt miệng mũi, híp mắt lại.
Tiểu Diễm ra sức ưỡn cổ lên, ưu nhã xòe cánh ra, sau đó bay thẳng về phía vòng tròn huấn luyện giống như một viên đạn pháo.
Bành!
Vòng tròn như gặp phải trọng kích, bị đụng bay ra mấy mét, kéo theo một con mập hạc cùng nhau rơi trên mặt đất.
Tiểu Diễm bị ngã đến thất điên bát đảo, lăn vài vòng trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn một thân thịt của mình.
Cao Bằng vẫn còn tốt, sớm đã chuẩn bị tâm lý. . .
- Tới trước càng đơn giản hơn, không có việc gì, đừng nhụt chí, ngươi phải tin tưởng chính mình, ngươi nhất định có thể làm được!
Cao Bằng tiến đến kéo Tiểu Diễm dậy, cổ vũ Tiểu Diễm.
Buổi chiều, trong sân huấn luyện chỉ còn lại tiếng động viên cố lên của Cao Bằng và âm thanh phù phù.
Trải qua hai giờ huấn luyện Tiểu Diễm đã miễn cưỡng có thể phi hành, chí ít sẽ không xuất hiện cảnh tượng xấu hổ nó muốn bay sang phía đông nhưng lại bay về phía tây.
Giữa không trung, một con mập hạc ưu nhã bay lượn vòng quanh, lướt xuyên qua một cái lại một cái vòng tròn huấn luyện, cuối cùng vững vàng rơi xuống đất.
Hai mắt Tiểu Diễm trợn tròn, ngạc nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
- Lệ lệ lệ ~
Đang cười đột nhiên nấc một cái, từ bên trong chiếc mỏ dài nhọn phun ra một đám lửa.
Ngay sau đó quanh người ánh lên màu đỏ hồng, ở giữa khe hở của lông vũ màu trắng hiện ra từng đạo ánh lửa màu đỏ chói mắt.
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 20 → cấp 21.
Thế mà đột phá?
Khóe mắt Cao Bằng run rẩy.
Tuy nhiên nói theo một ý nghĩa nào đó thì tựa hồ cũng không có vấn đề gì. Phục dụng rất nhiều "Thiên tài địa bảo", sau đó lại trải qua huấn luyện "Khắc khổ", tăng thêm "Thiên tư hơn người", cho nên mới nhất cử đột phá.
Nhưng mà tại sao luôn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó!
Ở khóe mắt của Tiểu Diễm ngưng tụ từng đoàn từng đoàn hỏa nguyên tố nồng đậm, hóa thành từng tia sáng nhỏ phát tán lên bầu trời.
Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hót vang, từ hai cánh bay ra từng luồng hỏa diễm. Hỏa diễm phân bố rất tán loạn, hội tụ thành từng sợi ở trên cánh, sau đó điểm hợp thành tia rồi thành đại hỏa, rực cháy ầm ầm!
Bên trong hỏa diễm, Tiểu Diễm cố gắng ưỡn cổ lên, mỏ hạc ngắm thẳng lên trời, hai cánh vươn ra, hỏa diễm màu da cam vờn xung quanh người, toàn thân tắm rửa bên trong ngọn lửa.
Ánh lửa ở nơi này cũng thu hút người bên trong phân bộ, có người cho rằng cháy nên tranh thủ thời gian cầm bình cứu hỏa chạy tới.
Sau đó lại phát hiện là một con ngự thú toàn thân được bao phủ trong hỏa diễm. Những người kia đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.
Cuối cùng vẫn do Vương Lương chạy tới vẫy lui những người này,
- Trở về làm việc của mình đi, không cần ngạc nhiên, đây là ngự thú của Cao chủ nhiệm.
Những người kia thuận thế rời khỏi sân huấn luyện.
Vương Lương đứng ở phía xa cười cười với Cao Bằng, sau đó gật đầu rời đi.
Cao Bằng cũng không nghĩ tới khi Tiểu Diễm đột phá lại đưa tới dị tượng lớn như thế.
Điều này cũng làm cho hắn càng thêm mong đợi, xem ra Tiểu Diễm đã triệt để thức tỉnh năng lực hệ Hỏa. So với hệ Lôi gà mờ của Đại Tử, hệ thổ cơ hồ chỉ có năng lực tăng phòng ngự nhục thân của A Ban, hệ Hỏa của Tiểu Diễm nhìn qua tràn đầy sức mạnh.
Hỏa diễm một mực kéo dài mười phút mới chậm rãi dập tắt, Tiểu Diễm vô cùng thần dị đứng tại chỗ, cái bụng vẫn tròn vo như trước. . .
Thứ duy nhất biến hóa chính là lớp lông vũ bên ngoài thân biến thành màu đỏ nhạt, thể tích cũng lớn hơn một chút so với trước khi thăng cấp.
Sau khi đột phá Tiểu Diễm tiêu sái bay lên, lần này phi hành nhẹ nhàng hơn không ít so với trước khi thăng cấp. Mặc dù thể tích vẫn có chút "Tròn", nhưng tính linh hoạt lại tăng lên rất nhiều.
Linh hoạt xuyên qua từng vòng tròn một, nhìn qua vô cùng sung sướng.
Nhìn bộ dạng không tim không phổi của Tiểu Diễm, Cao Bằng không khỏi nghĩ tới một câu.
Chỉ cần ta đầy đủ vui vẻ, cô đơn lạnh lẽo sẽ không đuổi kịp ta.
-----------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top