Chương 222: Sát Nhất Cước
- Có vẻ như ngự thú của anh rất thích anh.
Từ Thanh Chỉ mỉm cười, trong suy nghĩ của nàng thì đây là một cảnh tượng bình thường đến mức không thể bình thường hơn —— Một ngự thú làm nũng với chủ nhân của nó.
Đương nhiên, nàng cũng không nhìn lầm.
Cao Bằng bất đắc dĩ đẩy đầu Đại Tử ra,
- Tiểu gia hỏa này vừa mới hoàn tất tiến hóa, bây giờ còn đang rất kích động. Được rồi, nhanh lên một chút, mọi người xung quanh đều đang chê cười ngươi kìa.
Cao Bằng vỗ vỗ cánh của Đại Tử.
Từ Thanh Chỉ che miệng cười khẽ.
Mặc dù không biết phẩm chất của Đại Tử như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài cũng biết là tuyệt đối không đơn giản .
- Tất cả tài liệu trong phòng lạnh đều đã được tôi chỉnh lý tốt, còn việc gì cần tôi xử lý không?
Từ Thanh Chỉ mỉm cười.
- Giúp tôi lấy thêm Hắc Tiễn Đào, tuyến độc của Quả Độc Oa. . .
Cao Bằng liên tiếp nói ra tên của mấy loại tài liệu.
Từ Thanh Chỉ gật đầu, xoay người đi về phía phòng lạnh lấy tài liệu.
Lại là một phen bận rộn để điều chế ra một bình dược tề đen kịt. Cao Bằng cất kỹ chai dược tề vào hộp bảo quản, lúc này mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
- Hôm nay rảnh rỗi, cô cứ đi giải quyết công việc của mình trước đi. . . Đúng rồi, tiền lương của cô là do tôi trả hay là do tập đoàn trả. . .
Cao Bằng khó khăn nói.
Từ Thanh Chỉ trợn mắt nhìn Cao Bằng một chút,
- Tập đoàn trả, đương nhiên anh muốn cho tôi thêm tiền thưởng cũng được.
Câu nói tiếp theo Cao Bằng coi như không nghe thấy, ho khan hai tiếng, chắp hai tay sau lưng gật gù đắc ý rời đi,
- Đại Tử, chúng ta đi.
Trong buổi thí nghiệm ngày hôm nay Cao Bằng mới nhớ tới một chuyện, lúc trước mình bắt được một con Hắc Ám Thố Ti Tử trong đường cống ngầm. . . Đã để trong hòm hơn nửa tháng, chắc hẳn đã mài mòn hết giã tính của nó rồi.
Cái hòm kia đang đặt ở hầm ngầm của biệt thự. Mở cửa rồi thuận theo cầu thang đi xuống tầng hầm, bên trong chồng chất một đống tạp vật thượng vàng hạ cám, trong góc có một cái rương lớn.
Cao Bằng thử một chút, cái rương mặc dù lớn nhưng đồ vật bên trong lại không nặng, vẫn có thể kéo nó di chuyển được.
Đưa cái rương lên trên mặt đất, sau đó trực tiếp đưa đến ven bờ hồ mới mở ra.
Ở chỗ này Cao Bằng cũng không sợ con Hắc Ám Thố Ti Tử này có thể lật ra sóng gió gì.
Cái rương bị mở ra, bên trong lẳng lặng nằm một sợi dây leo, dây leo rất dài, dáng dấp tựa như dây thừng.
- Chết rồi?
Cao Bằng nghĩ nghĩ, gọi Hắc Ám Thố Ti Tử một tiếng.
Hắc Ám Thố Ti Tử vẫn không nhúc nhích.
Cao Bằng tuy kinh ngạc nhưng vẫn không chạm vào nó. Mặc dù đây là một con quái vật hệ thực vật, nhưng chung quy vẫn là một đầu quái vật, không phải tùy tiện có thể trêu chọc.
- Đại Tử.
Cao Bằng quay lại đằng sau hô một tiếng.
Trên cây tùng bay ra một đạo lôi quang, ngay sau đó lôi quang màu tím trên cây tùng vỡ ra, chỉ nghe được âm thanh xoát xoát chói tai quanh quẩn trong không khí, lôi quang nhanh chóng tiếp cận.
Đại Tử hiếu kì đứng trên thành của cái rương, ngó đầu từ bên cạnh nhìn vào trong, hiếu kì dò xét Hắc Ám Thố Ti Tử.
- Tê tê?
- Cho ngươi thêm đồ ăn.
Cao Bằng nhìn Đại Tử rồi nói với nó.
Đại Tử ngay lập tức lắc đầu, thứ này vừa nhìn đã biết là không thể ăn.
- Ăn xong ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi.
Ánh mắt Đại Tử ngay lập tức sáng lên, không chút do dự cắn xuống một cái.
Hắc Ám Thố Ti Tử vốn đang một mực bất động giờ lại như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổ lên.
Đại Tử cũng bị Hắc Ám Thố Ti Tử đột nhiên hoạt động dọa cho nhảy một cái, nhanh chóng lui về phía sau hai bước. Hung tính ẩn sâu trong huyết mạch bị kích thích, hung tợn nhìn chằm chằm Hắc Ám Thố Ti Tử.
Những quái vật này sau khi bị chấn kinh thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ trở nên rất táo bạo.
Hắc Ám Thố Ti Tử từ trong rương leo ra, cái đầu giống với đầu rắn của nó cuộn lại một chỗ. Những phiến lá lít nha lít nhít trên người cũng tụ lại với nhau, giống như những lưỡi dao bọc bên ngoài thân.
Đại Tử lướt xuống phía dưới, mấy phiến lá như lưỡi dao va chạm vào người Đại Tử phát ra âm thanh vang giòn, ngay cả phòng ngự đều không thể công phá.
Cuối cùng con Hắc Ám Thố Ti Tử này bị Đại Tử ngạnh sinh sinh cắn thành trọng thương, đến lúc này Cao Bằng mới để Đại Tử dừng lại.
Cũng không phải do Cao Bằng nhẫn tâm, mà là những quái vật này vốn dã tính khó thuần, nếu như không dùng thủ đoạn ngoan độc khuất phục bọn chúng thì sẽ không thể biết bọn chúng sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
Huống hồ sức hồi phục của quái vật hệ thực vật vốn rất kinh khủng, cái gọi là "Gãy chi" đối bọn chúng mà nói chỉ là thương thế bình thường không thể bình thường hơn được, không cần đến hai ngày là có thể mọc ra.
Sau khi gặp lần giáo huấn này Hắc Ám Thố Ti Tử cũng không còn giả chết nữa, nhìn thấy Đại Tử đi tới liền run lẩy bẩy nhanh chóng lui lại về phía sau.
Cao Bằng nhíu mày. Kỳ thật ban đầu hắn chuẩn bị thu phục đầu Hắc Ám Thố Ti Tử này, hắn cảm thấy một chi đội ngũ quan trọng nhất chính là có đầy đủ các loại vị trí, ví dụ như tank chủ lực, phụ trợ khống chế, quyền uy chế bá không trung, viễn trình pháo đài… Các loại vị trí thiếu một thứ cũng không được, chỉ có một đội hình hoàn thiện mới phát huy được toàn bộ sức mạnh.
Nhưng mà bây giờ Cao Bằng lại không quá để ý đến con Hắc Ám Thố Ti Tử này, vô luận là đẳng cấp hay vẫn là phẩm chất đều chênh lệch quá nhiều với những ngự thú dưới tay hắn.
Cao Bằng hắn không thiếu ngự thú có thiên phú. Bởi vì coi như không có thiên phú hắn cũng có thể biến nó trở thành có thiên phú, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh.
- Giam lại làm vật thí nghiệm đi, nếu như có thể điều giáo tốt thì để ông ngoại phái người đến ký kết.
Cao Bằng để Đại Tử nhốt Hắc Ám Thố Ti Tử vào rương, sau đó đưa đến phòng giam trong phòng thí nghiệm để quản chế.
Ban đêm, A Ngốc từ lò sát sinh tan tầm trở về, lúc Cao Bằng nhìn thấy A Ngốc thì thiếu chút nữa cho là mình nhận lầm. Xương cốt mặc dù vẫn đen nhánh như cũ, nhưng lại xuất hiện thêm một tầng óng ánh sáng bóng, giống như được đánh một tầng sáp.
Biến hóa lớn nhất chính là đẳng cấp, từ cấp 31 trọn vẹn tăng lên tới cấp 33, Cao Bằng thiếu chút cho là mình nhìn lầm.
Đồng thời trong lòng hắn rất chấn kinh. Thì ra chỉ cần tìm đúng phương pháp, ngự thú cũng có thể tiến bộ nhanh như vậy sao.
Nhưng phương pháp này của Cao Bằng không phải ai cũng có thể bắt chước, người khác trước tiên cần phải có một tòa công xưởng lớn như thế.
- Dựa theo tốc độ này thì trước khi tham gia giải thi đấu Thanh niên ngự sử thế giới, A Ngốc chắc hẳn có thể xung kích cấp Lĩnh Chủ. . .
Cao Bằng mơ hồ có chút hưng phấn, chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ nhiệt lưu dâng lên.
Khoảng cách đến khi giải thi đấu Thanh niên ngự sử thế giới ngày càng gần.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, Cao Bằng nhìn thời gian thì chợt nhớ đến, sau khi lên đại học hắn còn chưa ngủ ở trường lần nào, cơ bản mỗi lúc trời tối đều về nhà ông ngoại.
Hôm nay ông ngoại không ở nhà, lúc chiều nghe nói căn cứ thành phố Du Châu bên kia có tình huống khẩn cấp cần ông ngoại qua đó, Bạch Long cũng bị ông ngoại mang đi.
Nếu không thì hôm nay nghỉ ngơi một đêm ngay tại trường học đi, Cao Bằng nghĩ nghĩ cảm thấy cái chủ ý này rất không tệ.
Dù sao thì mình đã giao chi phí ăn ở, nếu như đã giao phí ăn ở mà lại không ở đó một lần thì số tiền kia chẳng phải bị lãng phí sao.
Đi vào nhà để xe, Cao Bằng biết ông ngoại có một cái nhà để xe, nhưng mà cơ hồ chưa từng lái xe trong đó ra ngoài.
Cánh cửa của gara xe chậm rãi dâng lên, những bóng đèn trên nóc của nhà để xe sáng lên. Trong gara là các loại xe thể thao, xe con loại cao cấp, theo như vốn hiểu biết không nhiều của Cao Bằng đối với xe cộ thì giá cả của những chiếc xe này đều không rẻ.
Tùy tiện tuyển một chiếc xe việt giã đen nhánh lái ra khỏi gara. Vừa đi qua cửa biệt thự, một thân ảnh đã ngăn ở trước đầu xe.
Tiểu Hoàng mặc một chiếc áo khoác màu vàng với vẻ mặt đầy nghiêm túc ngăn ở trước xe.
Cao Bằng từ cửa sổ xe thò đầu ra,
- Tiểu Hoàng, ngươi đang làm gì thế?
Tiểu Hoàng kêu lên cạc cạc, giọng nói quanh quẩn ở trong đầu Cao Bằng
- Sư, sư phó, sát nhất cước!
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top