Chương 234: Chuột Túi
Cự hổ cấp Lĩnh Chủ đẫm máu trên đỉnh núi, một chút người có ý đồ đều bị chấn nhiếp.
Một chút người cơ trí thì suy đoán, có phải Bạch Long đang tiến hành câu cá chấp pháp hay không.
Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, chí ít những người âm thầm có ý khác đều thu liễm tiểu tâm tư trong lòng của mình lại.
Cùng lúc đó, trong biệt thự, Kỷ Hàn Vũ cúp điện thoại.
Vài thám tử được xếp vào trong nội bộ tập đoàn có phát hiện không nhỏ, trước đó nội bộ tập đoàn đã được thanh tẩy một lần nhưng vẫn để lại một chút u ác tính, vừa vặn mượn cơ hội lần này lại quét dọn một lần.
Quả nhiên, đến một chút thời khắc quan trọng, chỉ cần ngươi lộ ra vẻ mệt mỏi thì những tiểu quỷ kia sẽ không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài.
Cao ốc tập đoàn, bộ phận kỹ thuật.
Mặc dù tên là bộ phận kỹ thuật, nhưng cái ngành này lại trường kỳ ăn không ngồi rồi, quyền lợi chế ước bị phân tán cực lớn. Bởi vì các cơ sở nghiên cứu và phòng thí nghiệm lớn của tập đoàn Nam Thiên đều lệ thuộc trực tiếp vào Kỷ Hàn Vũ, bộ phận kỹ thuật chỉ quản hạt những phòng thí nghiệm lệ thuộc trực tiếp vào nó.
Nhưng coi là như thế, đây cũng là một bộ môn trực thuộc.
Cửa lớn bị đẩy ra, một đoàn người đi đến. Dẫn đầu là một người đàn ông cao gần một mét chín, mặt không biểu cảm, thể trạng cường tráng như trâu, mặc chế phục bảo an màu đen.
Một nhân viên gần cửa chính nhất đang chỉnh lý tài liệu, nhìn thấy một đám người xông tới liền bị kinh sợ, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Là Bộ trưởng Bộ an ninh Từ Hà Đề!
Từ Hà Đề sau khi vào liền trực tiếp đi về phía văn phòng Bộ trưởng, nhưng không tiến vào văn phòng mà để cho ngự thú phía sau hắn đi vào trước.
Đây là một con chuột túi to lớn thân cao chín thước, giống như thiết tháp.
Cơ bắp cả người giống như đá hoa cương nhìn cực kì cường tráng, hai bên lỗ mũi có màu đen, lỗ tai trên đỉnh đầu vừa lớn vừa dài giống như tai thỏ, ngay cả trên lỗ tai đều có đầy cơ bắp.
Cái đuôi tráng kiện sau lưng quấn quanh ở bên hông, lông tơ bên ngoài thân hiện lên màu vàng kim, bàn chân thô to thon dài, dưới khóe mắt trái của con chuột túi này có một vết sẹo.
Khoa trương nhất chính là cánh tay của nó, chuột túi bình thường mặc dù rất vạm vỡ, nhưng lại tương đối tinh tế, mà cánh tay của con chuột túi này lại có cơ bắp cực kì khoa trương, cơ bắp hùng tráng gần như có thể khiêu vũ.
Một cước đạp lên trên cửa chính của văn phòng Bộ trưởng, trực tiếp một cước đạp bay!
Trong văn phòng thoáng hiện một đạo hắc ảnh, lỗ tai chuột túi giật một cái, con mắt đột nhiên dựng thẳng lên, cái đầu bén nhạy cúi thấp xuống. Một cái đuôi đen kịt bắn thẳng từ trong phòng ra, trùng hợp bị cái cúi đầu này tránh thoát.
Tay phải chuột túi giơ lên, tinh chuẩn bắt lấy cái đuôi này.
Sau đó đè lại! Ném mạnh!
Oanh!
Tiếng va chạm kịch liệt truyền khắp tầng lầu.
Thân hình chuột túi xông thẳng về phía trước, bàn tay trái nắm lại, một quyền này vừa nhanh vừa mạnh, trong phòng một con quái vật giống bọ cạp bị đánh nổ đầu.
Đi vào văn phòng, Từ Hà Đề phát hiện trong văn phòng không có một bóng người, ngoại trừ con quái vật bị đánh chết này thì Triệu Quang Ức vốn nên ở trong phòng đã không cánh mà bay.
Văn phòng có chút dơ dáy bẩn thỉu, hiển nhiên lúc rời đi có chút vội vàng, trên mặt đất còn có một số văn bản tài liệu tán loạn, rất nhiều ngăn kéo trong văn phòng được mở ra. Từ Hà Đề lơ đễnh, chỉ liếc mắt nhìn thi thể bọ cạp trên đất.
- Đưa thi thể đến lò sát sinh để phân giải, Triệu bộ trưởng khẳng định mới rời đi không bao lâu.
- Hoàng Kim, tìm Triệu bộ trưởng đáng yêu của chúng ta đi.
Từ Hà Đề nói với chuột túi.
Chuột túi khẽ gật đầu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Híp mắt lại, lỗ mũi đen kịt hơi run rẩy, phân biệt các loại khí thể bên trong phòng.
Đầu chuột túi giương lên cao, mắt to đen kịt híp thành một đường nhỏ, hai tay vẫn ôm trước ngực, cái đuôi thắt ở bên hông chẳng biết lúc nào buông ra, sau đó kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt.
- Chít chít chít.
Chuột túi mở to mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cơ bắp bên ngoài thân được giải phóng toàn bộ, huyết mạch sôi trào, gân xanh phồng lên.
Oanh
Lưu lại tại chỗ một mảnh bụi khí, tiếng rít thê lương vang vọng trong phòng làm việc.
Cái bàn lớn trong văn phòng bị đụng bay, mấy nhân viên nữ phát ra tiếng hét đầy hoảng sợ, cửa sổ bị phá vỡ một lỗ hổng lớn. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, một điểm nhỏ từ giữa không trung nhảy xuống dưới.
Ở trước tai biến, chuột túi chính là động vật nhảy cao và xa nhất trên thế giới.
Bành!
Trên mặt đất phía xa truyền đến âm thanh rơi xuống đất.
Sau khi chuột túi hạ xuống lại tiếp tục tung người nhảy xa hơn trăm mét, sau vài cú nhảy đã biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ để lại một văn phòng đầy hỗn độn.
Từ Hà Đề ra hiệu cho mấy thuộc hạ trong Bộ an ninh, mấy người nhân viên thường xuyên tiếp xúc với Triệu Quang Ức ở đây đều bị đưa đi điều tra.
…
Trong tay ta đang nắm giữ không ít tài liệu nội bộ của tập đoàn Nam Thiên, chỉ cần có thể đưa đến tập đoàn Thiên Hà, bọn họ hứa hẹn cho ta vị trí Phó quản lý.
Trong lòng Triệu Quang Ức đầy lửa nóng. Tập đoàn Thiên Hà từ trước đến nay không hợp với tập đoàn Nam Thiên, giữa hai bên cũng phát sinh qua không ít lần cạnh tranh thị trường.
Đây là mâu thuẫn kéo dài từ trước tai biến.
Chỉ là có chút đáng tiếc, không nghĩ tới lão già Kỷ Hàn Vũ lại còn ẩn giấu một tay. Giao long của hắn chắc hẳn đã sớm tiến hóa, làm hại một con quái vật cấp Lĩnh Chủ mà chính mình vẫn luôn liên hệ bị lừa gạt chết, thật là đáng chết!
Con lão hổ kia cũng rất xảo trá, không nguyện ý ký kết huyết khế với mình, nhưng lại định kỳ tiếp nhận quà biếu, đúng là một gia hỏa ăn no uống đủ lại không làm việc!
Còn nữa, chính mình thân là Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật, nhưng lại không có tư cách đạt được tất cả tài liệu kỹ thuật nội bộ của tập đoàn Nam Thiên. Kỷ lão cẩu thật sự không yên lòng đối với bất cứ ai, lúc nào cũng muốn phòng một tay! Thật sự là đáng hận!
Mang theo đầy bụng bực tức, Triệu Quang Ức ngồi lên chiếc xe mà chính mình đã sớm an bài,
- May mà ta có dự kiến trước. Ha ha, ngự thú mà ta lưu tại trong phòng làm việc tốt nhất là có thể giết chết mấy người.
Vừa khởi động xe, sắc mặt Triệu Quang Ức đột nhiên biến đổi, hắn phát giác được ngự thú mà chính mình lưu tại trong phòng làm việc đã chết!
Đáng chết, động tác sao lại nhanh như vậy.
Triệu Quang Ức tranh thủ thời gian khởi động xe, giẫm mạnh chân ga, ô tô chạy nhanh trên đường lớn.
Một con quái vật ngồi ở ghế sau khi ngửi được mùi của Triệu Quang Ức liền thò đầu qua khe hở chỗ ngồi, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm cánh tay Triệu Quang Ức.
Triệu Quang Ức liếc nhìn, trong lòng an tâm hơn một chút. Đây là ngự thú Kim Cương Sa Tích của hắn, đẳng cấp mặc dù không phải rất cao nhưng cũng đạt đến cấp Thủ Lĩnh trung kỳ, chí ít đủ để tự vệ.
Vốn lấy tiền lương và đãi ngộ của hắn thì cấp bậc của ngự thú sẽ không chỉ có như thế, nhưng một năm trước hắn vì thông đồng với con Ban Lan Cự Hổ cấp Lĩnh Chủ kia nên đã dùng phần lớn tiền lương của mình để lấy lòng nó, hi vọng có một ngày có thể lấy được niềm vui của quái vật kia, từ đó một bước lên trời.
Nhưng bây giờ tất cả đều hóa thành công dã tràng, con Ban Lan Cự Hổ cấp Lĩnh Chủ đã trở thành món điểm tâm của Bạch Long.
Nghĩ tới đây Triệu Quang Ức vốn đang không tốt sắc mặt càng trở nên kém hơn, sớm biết con hổ kia không đáng tin cậy như vậy thì còn không bằng bồi dưỡng Kim Cương Sa Tích của mình.
Ánh mắt Triệu Quang Ức lướt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, sau một khắc bóng đen lại vọt lên, ngăn ở đoạn đường lớn phía trước.
------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top