Chương 233: Diễn Kịch
Giao Long bay lượn bên trong lớp sương mù dày đặc, thân hình trở nên cực kì mơ hồ, thỉnh thoảng có móng vuốt lộ ra bên ngoài.
Quân khu Du Châu, có người tiếp nhận điện thoại, lúc này không dám trì hoãn,
- Có tin tức khẩn cấp, ngự thú Giao long của Kỷ Hàn Vũ đang đột phá đẳng cấp.
- Ngự thú Giao long muốn đột phá? Bây giờ đã là cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong rồi, lại đột phá nữa thì chính là Vương cấp.
Lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi, sâu trong mắt một số người lộ ra vẻ khác thường, đồng thời trong lòng một số người khác cũng dâng lên chút ý tưởng.
Mặc dù mặt ngoài nhìn qua tập đoàn Nam Thiên và chính phủ Du Châu có quan hệ rất tốt, lại có không ít việc hợp tác với quân đội.
Nhưng trên bản chất Kỷ Hàn Vũ không phải là người của quân đội, cũng không phải là người của chính phủ.
Kỷ Hàn Vũ là chủ tịch của tập đoàn Nam Thiên.
Việc tập đoàn Nam Thiên có thể bảo trì tính độc lập và vị trí đặc thù như hiện tại có quan hệ rất lớn đến Kỷ Hàn Vũ, cũng chính bởi vì có giao long trấn thủ mới có thể duy trì thế cục vi diệu như bây giờ.
Thậm chí trong dân gian còn có cách nói, Du Châu này có một nửa là của họ Kỷ!
Đủ để chứng minh sức ảnh hưởng của tập đoàn Nam Thiên và Kỷ Hàn Vũ ở Du Châu.
Một tên cao tầng quân đội nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói:
- Kỷ Hàn Vũ chung quy là người của Du Châu chúng ta.
- Kỳ thật Kỷ Hàn Vũ cũng rất tốt, chí ít hắn không ương ngạnh, hơn nữa rất tôn kính đối với quân đội chúng ta.
Một tên cao tầng khác có tuổi nhỏ hơn một chút do dự nói.
Một cao tầng quân đội có tuổi hơi lớn ở bên cạnh cười ha ha,
- Là do ngươi không hiểu rõ Kỷ Hàn Vũ thôi, hắn cũng không phải tôn kính với quân đội chúng ta, chỉ là do hắn rất thông minh. Nếu như ngươi biết một chút cố sự trước kia của hắn thì sẽ biết, hắn tuyệt đối không phải là một người nhân từ nương tay.
Thảo luận một hồi nhưng vẫn không đưa ra được chủ ý, cuối cùng các cao tầng trong quân đội ở đây đều đưa ánh mắt tụ vào trên thân ba người. Ba người này mới là người chân chính có quyền nói chuyện và quyết định ở quân khu Du Châu.
Ba người này từ trái sang phải, bên trái là một người tóc bạc trắng, trên cằm có một chòm râu. Hai mắt lão nhân hơi khép, khí định thần nhàn, thấy mọi người đều nhìn sang thì lão nhân ung dung nói:
- Ra tay với Kỷ Hàn Vũ có lợi có hại, bây giờ chúng ta còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn hắn, bởi vì cấp Lĩnh Chủ mặc dù cường đại, nhưng cũng không thể áp đảo bên trên thế tục. Chỉ khi nào tấn thăng lên Vương cấp thậm chí cấp bậc cao hơn, lúc đó sẽ càng ngày càng khó khống chế. Kỷ Hàn Vũ người này ta tương đối quen thuộc, trước kia còn tiếp xúc qua không ít lần. Nếu quả thật muốn động thủ, vậy sẽ phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để kết thúc chiến đấu, nếu không thì tính tình của hắn cũng không tốt đâu.
Mọi người ở đây đều buồn bực. Ngài nói nhiều như vậy, rốt cuộc là chuẩn bị động thủ hay là không động thủ thế.
Hiện tại chính là một cơ hội tốt nhất, bỏ qua hôm nay mà muốn đợi có cơ hội tiếp theo thì không biết đến bao giờ.
- Các ngươi đang suy nghĩ gì, quái vật bên ngoài còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại muốn nội đấu!
Một đại hán chừng ba mươi tuổi, mắt ưng, màu da đỏ thẫm ngồi ngoài cùng lắc đầu, nói xong liền giận dữ đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Trong phòng lâm vào trầm mặc, có người nhỏ giọng nói:
- Long Hưng rời đi.
- Cái tên gia hỏa này luôn luôn chảnh như vậy, chẳng qua cũng chỉ có ngự thú tốt mà thôi.
Một tướng quân trung niên ngồi ở giữa mở miệng nói:
- Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Tất cả mọi người nghe lệnh, không được nhúng tay, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp.
Nói xong đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Tướng quân trung niên rời khỏi phòng, vẻ mặt có chút mù mịt, có người đuổi theo sau lưng,
- Thủ trưởng.
- Chuyện gì?
Ngữ khí của tướng quân trung niên không tốt.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi có một ý tưởng. Tôi cảm thấy chúng ta không tiện xuất thủ, nhưng mà không phải còn có những người khác có thể làm thay sao. Chúng ta có thể bán tin tức này đi, khẳng định sẽ có người không muốn ngự thú của Kỷ Hàn Vũ đột phá.
Người kia cẩn thận từng li từng tí nói.
Vương Hồng Minh nhìn người này một chút, mặt không biểu cảm, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn,
- Anh tên là gì?
- Báo cáo, tôi tên Lý Lương.
Người này tranh thủ thời gian chào một cái.
Vương Hồng Minh cười cười, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, cũng không nói gì,
- Được rồi, trở về đi, chuyện bán tin tức đừng nghĩ nữa, toàn bộ thành Du Châu không ai dám ra tay với Kỷ Hàn Vũ đâu.
…
Bởi vì có sương mù bao phủ, Cao Bằng cũng không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu dài thê lương của Bạch Long. Nghe vào cực kì đáng sợ, có vẻ đang hết sức thống khổ.
Tập đoàn Nam Thiên lưng tựa đại sơn, vị trí của biệt thự vốn nằm ở vùng ngoại thành. Đối với Du Châu mà nói, bao gồm thành thị đều được xây dựng ở trên núi, toàn bộ thành thị đều nằm trong vòng vây của vô số đại sơn.
Trên bầu trời, một con Ban Lan Cự Hổ toàn thân màu xám cao ba trượng, thân dài năm trượng leo lên đỉnh núi, cư cao lâm hạ nhìn xuống Bạch Long ở phía dưới.
Ba trượng nghe thì không dài, nhưng nếu chuyển đổi thành mét thì chính là trọn mười sáu mét, hình thể còn lớn hơn một chút so với xe tải.
Nhìn Bạch Giao Long tựa hồ đang ở trong quá trình tiến hóa phía dưới, trong con ngươi màu xanh biếc của cự hổ hiện đầy vẻ tham lam, chỉ là vẫn còn có chút do dự, nó trời sinh tính tình xảo trá nên vẫn tràn đầy đa nghi.
Ban Lan Cự Hổ là quái vật cấp Lĩnh Chủ ngoài dã ngoại, nhưng thông qua một chút con đường đặc thù quen biết với một ít người. Sau đó vừa rồi có người nói cho nó biết có một đầu giao long muốn đột phá, biết được tin tức này nó cuối cùng vẫn không thể nhịn được sự tham lam chạy tới.
Quái vật chứa long huyết, đối với nó chính là một phần thuốc bổ tuyệt vời!
Nhưng cái này có phải là một cạm bẫy hay không?
Ban Lan Cự Hổ vẫn cho rằng nhân loại rất xảo trá, đặc biệt là việc nó bị nhân loại bắt lấy rồi nhốt vào vườn bách thú trọn vẹn ba năm, nó liền biết nhân loại vật này, dù cho có thả rắm cũng không thể tin tưởng!
Trong mây mù, Bạch Giao Long đã nhận ra Ban Lan Cự Hổ xuất hiện trên đỉnh núi, vụng trộm nuốt một ngụm nước miếng, ngay sau đó kêu càng lớn hơn.
Điên cuồng lăn lộn ở trong mây mù, không ngừng kêu rên,
- Ngang ~
- Ngang ô
- Ngao...o...
Cao Bằng càng nghe càng thấy không thích hợp, thanh âm này, làm sao càng nghe càng thấy… giống như Husky chứ?
Không thể nào! Nhất định là ta bị ảo giác! Ảo giác!
Ở trong lòng hắn vẫn một mực cho rằng Bạch Long là một con rồng ngạo kiều cao lãnh cấm dục, bây giờ lại có loại ảo giác bị tan vỡ.
Trên ngọn núi, Ban Lan Cự Hổ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch Giao Long phía dưới. Thân thể đột nhiên cong lên, làm ra động tác chuẩn bị nhào tới.
Bạch Giao Long phía dưới dường như không nghe thấy, chỉ là không ngừng lăn lộn ở bên trong sương mù, tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thỉnh thoảng đâm vào trên vách núi phát ra tiếng vang phanh phanh phanh.
Sau một khắc Ban Lan Cự Hổ đang chuẩn bị nhào ra đột nhiên dừng lại, một lần nữa nằm trên đỉnh núi, trong mắt hiện lên một tia xảo trá.
Lè lưỡi liếm môi một cái, Ban Lan Cự Hổ gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới.
Hả? Tại sao âm thanh đột nhiên biến mất.
Ban Lan Cự Hổ hơi nghi hoặc một chút, muốn thò đầu ra nhìn xem tình huống.
Cúi đầu xuống, một đôi mắt to bằng vại nước, màu da cam đang nhìn chằm chằm vào nó.
Bầu không khí lâm vào xấu hổ.
Trong mắt Ban Lan Cự Hổ tràn đầy nghi vấn, không phải ngươi đang trong tiến hóa sao? Nhanh như vậy đã tiến hóa xong?
Bạch Long giống như cười mà không phải cười, ngươi có biết ta vừa rồi rống rất mệt không?
- Ngao!
Một tiếng hổ kêu đầy thê lương vạch phá bầu trời.
Ba chiếc long trảo của Bạch Long cắm thật sâu vào xương sọ của Ban Lan Cự Hổ. Nếu từ đằng xa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, một con giao long một sừng màu trắng dùng song trảo bắt lấy một con Ban Lan Cự Hổ, mạnh mẽ xé rách nó thành hai nửa!
Máu tươi nhuộm đỏ song trảo của giao long, đỏ và trắng, nhìn có vẻ rất bắt mắt!
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top