Chương 239: Lĩnh Chủ
Ngày kế tiếp, Cao Bằng đi theo Chu Thiên Dân đến khu Tử Hải của đế đô, nơi đây nổi tiếng lên nhờ có một cái hồ Tử Hải lớn.
Tổng bộ Liên minh Ngự sử khu Hoa Hạ nằm ở khu Tử Hải của đế đô.
Theo lối đi tư nhân ở bên cạnh tiến vào Liên minh Ngự sử, cái lối đi này bình thường không mở ra với bên ngoài, chỉ một số người có thân phận đặc thù mới có thể tiến vào.
- Kỳ thật liên quan tới việc cháu trở thành trọng tài, ta và lão Diệp đều rất tán đồng, nhưng mà lão Bình Tương của Nghê Hồng quốc sát vách không quá đồng ý.
Chu Thiên Dân lắc đầu nói.
Lão Bình Tương?
Cao Bằng nghĩ nghĩ, trong đầu không ngừng tìm kiếm người đối ứng phù hợp với thân phận này, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một trong mười hai nguyên lão Taira Masakado.
- Cháu quá trẻ tuổi, hơn nữa tuổi của cháu không chênh lệch nhiều với những tuyển thủ tham gia giải đấu.
Chu Thiên Dân cười cười.
Trong lòng Cao Bằng yên lặng thầm nghĩ, đâu chỉ không chênh lệch nhiều, ta còn là một tuyển thủ đã bỏ thi đấu.
- Vì thế lão Bình Tương cho rằng cháu không quá phù hợp, hắn muốn lựa chọn một trọng tài tương đối trầm ổn.
Cao Bằng trầm mặc, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, loại chuyện này vô luận hắn nói thế nào cũng không quá phù hợp.
- Nhưng ta cảm thấy như vậy mới làm cho những người tuổi trẻ kia có thêm động lực, không phải sao?
Chu Thiên Dân dừng bước lại, phía trước là một phòng huấn luyện rộng rãi. Phòng huấn luyện rất lớn, cao khoảng chừng mấy chục mét, có thể so với một sân thể dục.
Bị chia cắt thành từng khu huấn luyện khác nhau, ở một số khu vực có dụng cụ huấn luyện còn có không ít người đang tập luyện.
Đương nhiên, mấy dụng cụ này phần lớn đều để cho ngự thú tập luyện, cho người tập luyện cũng có, nhưng đều rất ít.
- Tiểu tử cháu cứ an tâm đi, chỉ là đưa ra một kết quả để cho bọn họ ngậm miệng mà thôi.
Chu Thiên Dân cười nhạt một tiếng:
- Nơi này dù sao cũng là Hoa Hạ, nên do Hoa Hạ chúng ta định đoạt, tay bọn họ có dài hơn cũng đừng hòng đưa tới đây.
- Nguyên lão.
- Chu lão.
Một vài người nhận biết Chu Thiên Dân dồn dập đến bái kiến.
Ánh mắt tràn đầy kính sợ và tôn kính, xem ra Chu Thiên Dân rất có danh vọng ở trong Liên minh Ngự Sử.
Chu Thiên Dân phất phất tay,
- Các ngươi không cần quản ta, hôm nay ta dẫn theo một vãn bối tới làm chút trắc nghiệm mà thôi, các ngươi nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó đi.
Nghe vậy, đám người vây quanh dồn dập dừng bước lại, tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ đứng xa xa nhìn sang bên này.
Mấy cô gái mặc quần áo tập thể hình từ khu dụng cụ huấn luyện bước ra, dùng khăn lông khoác trên vai lau mồ hôi trên mặt đi tới.
- Gia gia, làm sao ngài lại tới đây.
Một cô gái dáng người cao gầy, tết tóc đuôi ngựa từ trong đó đi tới. Trên người nàng mặc một chiếc áo màu xám, bên dưới là một chiếc quần thể thao ngắn màu đen, hai chân trắng nõn thẳng tắp, dáng người cao gầy.
Hiếu kì liếc nhìn Cao Bằng thì thấy hắn cũng đang nhìn sang.
Chu Thiên Dân cười ha ha, giới thiệu cho Cao Bằng:
- Đây là tôn nữ Chu Manh Manh của ta, đang học năm thứ ba ở đại học đế đô, lớn hơn cháu hai năm.
Sau đó Chu Thiên Dân lại nói với Chu Manh Manh:
- Vị này cháu phải gọi là em, là cháu ngoại của Kỷ gia gia đó.
- Kỷ gia gia?
Chu Manh Manh sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút, đáng giá để gia gia mình nghiêm túc giới thiệu như vậy thì chỉ có vị Kỷ gia gia ở Du Châu kia.
Nàng chỉ biết vị Kỷ gia gia ở Du Châu kia là người quen cũ của gia gia, bình thường cũng có liên hệ qua điện thoại, nhưng tình huống cụ thể thì thật sự nàng không rõ ràng.
- Ta gọi Chu Manh Manh.
Con mắt Chu Manh Manh híp thành một đôi nguyệt nha, cười chào hỏi với Cao Bằng.
- Ngươi tốt, ta gọi Cao Bằng.
Cao Bằng gật đầu trả lời.
Chu Thiên Dân cũng vui vẻ nhìn cháu gái của mình làm quen với Cao Bằng,
- Đừng nhìn em cháu thấp hơn hai năm so với cháu, nhưng mà lần này hắn đến đế đô để tham gia giải thi đấu Thanh niên ngự sử thế giới.
Chu Manh Manh gật đầu, không có quá mức kinh ngạc. Dù sao lấy tài lực của vị Kỷ gia gia kia, muốn tham gia giải thi đấu Thanh niên Ngự sử thế giới cũng không phải là việc khó gì.
Có đôi khi thế giới hiện thực chính là như vậy, có tài lực, có quyền thế thì có thể đi nhanh hơn người khác.
Mấy nữ sinh đi cùng Chu Manh Manh không nhịn được phải nhìn Cao Bằng thêm một chút. Nhà các nàng cũng có chút bối cảnh, nhưng không thể nào so sánh với nhà Chu Manh Manh.
Cao Bằng vô luận là bối cảnh hay là thiên phú đều rất chói mắt, huống chi nhan giá trị cũng vượt xa tiêu chuẩn, thiếu hụt duy nhất chính là tuổi tác nhỏ hơn hai tuổi so với các nàng.
- Cố lên, tranh thủ lấy được thứ tự tốt trong giải thi đấu.
Chu Manh Manh lên tiếng khích lệ Cao Bằng.
- Hắn không phải tuyển thủ, lần này hắn tới để đảm nhiệm trọng tài.
Chu Thiên Dân ung dung bổ sung một câu.
- . . .
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Hai mắt Chu Manh Manh đột nhiên trợn to. Mấy đồng bạn ở bên cạnh nàng hô hấp ngừng lại, không dám tin nhìn về phía Cao Bằng, tựa như đang nghe một câu chuyện thần thoại xưa.
Chu Manh Manh không muốn tin tưởng, phải biết Cao Bằng chỉ mới là năm nhất, vì thế chắc hẳn cũng chỉ hai mươi là cùng, nói cách khác Cao Bằng không phải thuộc nhóm Ngự Sử đầu tiên.
Nhưng gia gia không phải một người thích nói đùa, hơn nữa biểu cảm trên mặt gia gia mặc dù bình thản, nhưng cũng không có chút gì là nói đùa.
Như vậy thì. . . Những gì gia gia nói đều là thật rồi?
Nhưng mà, nhưng mà hắn cũng quá nhỏ.
- Được Chu gia gia hỗ trợ ta mới có tư cách đảm nhiệm trọng tài.
Cao Bằng hơi cúi đầu với Chu Thiên Dân biểu thị cảm ơn.
Cái này cũng tương đương với việc thừa nhận.
- Chỉ cần kiểm tra năng lực của A Ngốc là được.
Cao Bằng nghĩ nghĩ rồi nói. Chỉ là thiên phú A Ngốc biểu hiện ra thì còn kém một chút, đẳng cấp của Đại Tử bọn nó không đủ, không thể hình thành ưu thế nghiền ép đối với những học sinh kia.
Nhưng phẩm chất của Đại Tử, Tiểu Hoàng bọn nó lại rất cao, thấp nhất cơ bản đều là Sử thi, thậm chí còn có Truyền thuyết.
Một hai con còn có thể quy cho vận khí, ba bốn con cũng có thể cho rằng đó là do tài lực khủng bố của ông ngoại.
Nhưng nếu là như năm, sáu con? Vẫn là vận khí sao?
Lúc một vài thứ gì đó đạt tới một trình độ nhất định, sẽ không vỏn vẹn là vấn đề vận khí.
Huống chi Đại Tử, A Ban bọn nó rất sớm đã đi theo mình, đây đều là tin tức có thể dễ dàng tra được.
Bọn nó không phải là ngự thú có phẩm chất cao được ông ngoại tuyển chọn tỉ mỉ sau đó đưa cho chính mình, mà là dòng chính đi theo chính mình từ khi còn nhỏ.
Chu Thiên Dân nghĩ một chút, quyết định trước hết xem kết quả kiểm tra của A Ngốc rồi lại nói.
Đầu tiên là kiểm nghiệm đẳng cấp của A Ngốc.
Có nhân viên công tác chuyên môn phụ trách thu hình và ghi chép đi tới, còn có một số dụng cụ kiểm tra chuyên môn phải vận chuyển đến.
- Không cần phiền toái như vậy.
Cao Bằng lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói:
- A Ngốc.
A Ngốc nghe thấy chủ nhân gọi, quay đầu nhìn về phía Cao Bằng, Vong Linh Diễm trong hốc mắt trống rỗng đang thiêu đốt. A Ngốc khẽ gật đầu, phía trước hai chân đột nhiên chậm rãi ngưng tụ ra một cái quầng sáng màu trắng.
Quầng sáng không lớn, đường kính ba mét, lấy hai chân A Ngốc làm điểm trung tâm.
Quầng sáng nhìn qua giống như được chắp vá từ rất nhiều đoạn xương cốt.
Bên trong quầng sáng có một chút sợi tơ màu đỏ, đứt quãng, lúc ẩn lúc hiện.
Quầng sáng cấp Lĩnh chủ có thể thu liễm vào trong người, đây là lực lượng thể hiện ra bên ngoài của quái vật (ngự thú) cấp Lĩnh Chủ. Đồng thời quầng sáng cấp Lĩnh chủ khi được phóng xuất ra sẽ tạo thành áp chế rất lớn với quái vật từ cấp Lĩnh Chủ trở xuống.
Cùng loại với "Long uy" trong chuyện thần thoại phương tây.
Quầng sáng Lĩnh chủ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng mọi người ở đây không bình tĩnh chút nào.
Đối với Chu Manh Manh thì càng phải chịu kinh hãi và đả kích.
Nàng năm nay 21 tuổi, huấn luyện ngự thú hơn ba năm, nhưng bây giờ ngự thú mạnh nhất cũng chỉ là cấp Thủ Lĩnh hậu kỳ mà thôi.
Cao Bằng còn phải nhỏ hơn mình hai tuổi mà đã có được ngự thú cấp Lĩnh Chủ, hắn đến cùng là huấn luyện thế nào?
Chu Manh Manh không thể nào nghĩ ra, càng bị đả kích.
Không chỉ là Chu Manh Manh nhận lấy kích thích, động tĩnh của nơi này còn hấp dẫn tất cả mọi người trong khu huấn luyện.
- Đây, đây là ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Có người lên tiếng kinh hô.
Ngự thú cấp Lĩnh Chủ dù là bây giờ, vẫn như cũ là tồn tại nằm ở đỉnh Kim Tự tháp!
Trong sân, trên người A Ngốc khoác áo choàng màu đen nên chỉ lộ ra một chút bộ vị, xương cốt đen kịt ẩn dấu trong áo choàng đen không lộ ra dấu vết.
Chỉ có Vong Linh Diễm màu trắng và quầng sáng Linh chủ màu trắng ở dưới chân là có vẻ rất bắt mắt.
Chu Thiên Dân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên mặt không ức chế được nụ cười,
- Lĩnh chủ, tiểu tử cháu thế mà ẩn tàng sâu như vậy, ha ha ha, lần này ta thật sự muốn nhìn thấy sắc mặt của những người phản đối kia.
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top