Chương 253: Nhật Ký Đánh Bạc Của Tiểu Hoàng (2)
Buổi tối khi trở lại sơn trang, vừa về đến nhà Cao Bằng đã nhìn thấy một cái bóng màu vàng đột nhiên lao tới. Cao Bằng không tránh kịp bị đụng bay, cái mông tiếp đất theo kiểu bình sa lạc nhạn.
Cao Bằng,
- . . .
Nhìn Tiểu Hoàng không cao nhưng cơ bắp dưới lớp áo khoác gồ lên thành từng khối, Cao Bằng cả giận nói,
- Mày còn muốn cá khô nữa hay không?
Tiểu Hoàng tranh thủ thời gian gật đầu.
Cao Bằng lườm một cái, vỗ vỗ mông đứng dậy,
- Đi thôi.
Gọi A Ban đi qua, cưỡi trên người A Ban, lại nói một tiếng với quản gia sơn trang rồi mang theo Tiểu Hoàng và A Ban rời khỏi sơn trang. Với chiến công của mình từ chiều đến lúc ra ngoài Tiểu Hoàng vẫn luôn ở trạng thái phấn khởi, không kịp chờ đợi muốn lĩnh thưởng.
Tiền, chỉ có bỏ vào túi của mình thì mới là tiền của mình, từ nhỏ Tiểu Hoàng đã hiểu rõ đạo lý này. Rau dại côn trùng trên núi nhiều như vậy nhưng đều không thuộc về nó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những quái vật khác cướp đi.
Đợi sau khi đến gần trung tâm đổi tặng phẩm Cao Bằng mới bảo A Ban dừng lại,
- Chúng ta sẽ không lên đó. . . tờ vé số này dùng thẻ căn cước ngự thú của Tiểu Hoàng để mua, cho nên tự mày phải đi lĩnh thưởng.
Cao Bằng chăm chú nhìn Tiểu Hoàng nói.
Tiểu Hoàng ngoái đầu lại nhìn Cao Bằng,
- Cạc?
- Tiền thưởng của mày thì mày phải tự mình đi lĩnh, tao đi theo làm gì?
Cao Bằng sa sầm mặt, nếu như bị người khác nhận ra thì thật lúng túng.
. . .
Trung tâm đổi tặng phẩm, trước kia cũng có rất nhiều người trúng thưởng lớn vì che giấu tai mắt người khác mà mang mặt nạ đến đây lĩnh thưởng.
Có vài người cẩn thận hơn, thậm chí còn trực tiếp mặc nguyên một bộ trang phục thú bông lên người nữa.
Tiểu Hoàng cao một mét bảy, vóc dáng cũng sàn sàn với người bình thường, cộng thêm việc Tiểu Hoàng còn mặc áo khoác bên ngoài nên nhìn qua chẳng khác nào một người lĩnh thưởng mặc trang phục thú bông.
Lúc này trung tâm đổi tặng phẩm không có bao nhiêu người, nhìn qua có chút vắng vẻ.
Nhìn thấy Tiểu Hoàng đi tới, vài nhân viên công tác vội vàng đi qua nghênh đón,
- Xin chào ngài, ngài đến là để đổi tặng phẩm phải không ạ?
- Cạc.
- Tiên sinh, mời nói.
- Oa.
- . . .
- Bảo an, bảo an.
Nhân viên công tác lớn tiếng gọi bảo an.
- Ầm!
Tiểu Hoàng hung hăng vỗ mạnh tờ vé số trong tay lên bàn, âm thanh rất vang dội, mang theo một cỗ khí thế vênh váo tự đắc. Vóc dáng Tiểu Hoàng không cao nhưng lại dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống để nhìn những người ở đây.
- y. . .
Nhân viên công tác trông thấy tờ vé số liền hiểu ra có lẽ mình đã hiểu lầm, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Chào ngài, lĩnh thưởng cần dùng chứng minh thư của ngài để đăng ký ạ.
Nhân viên công tác ôn nhu nói.
Tiểu Hoàng thò tay vào túi mò mẫm một hồi, sau đó móc ra một tấm thẻ căn cước giao cho nhân viên công tác, bàn tay nhân viên công tác trầm xuống, lực lượng của vị tiên sinh này quả là lớn. Cầm lên xem xét: Chứng minh thân phận ngự thú đời thứ nhất. Tên đăng ký: Kim Cương Ma Áp. Số hiệu đăng kí: 5811919.
Nhân viên công tác,
- . . .
Hắn đột nhiên rất muốn hỏi một câu, có phải ngươi đến đập quán hay không? Ngươi cầm chứng minh thân phận của ngự thú nhà ngươi ra đây làm gì?
- Chào ngài, cái này cần thân phận của chính bản nhân ngài. . .
- Cạc!
Tiểu Hoàng hơi không kiên nhẫn phất phất tay.
Im lặng chốc lát, nhân viên công tác đột nhiên phát hiện hình như người này không phải mặc trang phục thú bông mà thật sự là một con vịt.
Trải qua một chút trắc trở ngắn ngủi, cuối cùng Tiểu Hoàng đã cầm được tiền thưởng vào tay như ý nguyện.
Dù sao ngự thú đánh bạc mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, có vài ngự thú đánh bạc thành nghiện cũng thường xuyên đánh bạc.
- Thế nào, đã lấy được tiền chưa?
Cao Bằng nhìn thoáng qua cái ba lô nhỏ màu đỏ đã phình lên của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thấy thế vội vàng duỗi cánh trái ra ôm chặt lấy bọc nhỏ,
- Ta!
- Được được được, biết là của ngươi rồi, ta không cướp đâu.
Cao Bằng tức giận vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng.
- Chút tiền ấy của ngươi ta còn chướng mắt.
Tiểu Hoàng ồ lên một tiếng, sau đó mở miệng túi ra lén lút nhìn tiểu kim khố của mình một chút, sau khi nhìn thấy nhất thời đờ đẫn. . . Đời này của nó chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Buổi tối, Cao Bằng ăn cơm tối xong ngồi trên sô pha xem Chương trình giải trí giết thời gian, xem một hồi liền cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng đúng này Tiểu Hoàng chợt lén lút bò lên ghế sô pha, dùng hai cái cánh mát-xa vai cho Cao Bằng để lấy lòng.
- Chuyện gì vậy Tiểu Hoàng?
- Cao Bằng ngươi thật là đẹp trai, ngươi là kẻ không có lông đẹp trai nhất trong những kẻ mà ta từng gặp.
Tiểu Hoàng nói với vẻ vô cùng thành thật.
Cao Bằng cười ha ha, vỗ vỗ cánh Tiểu Hoàng,
- Biết rồi thì cứ để nó nát trong bụng đi, không nên suốt ngày nói ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Tiểu Hoàng tiếp tục mát-xa cho Cao Bằng. Qua một hồi lâu, Tiểu Hoàng rốt cục nhịn không được hỏi thăm:
- Cao Bằng, ngươi còn có tin tức nội bộ không?
- Có, đương nhiên là có, chẳng lẽ mày lại muốn mua lần nữa sao?
Cao Bằng nghiêng đầu qua nhìn Tiểu Hoàng một cái, đương nhiên hắn biết chút tâm tư nhỏ này của Tiểu Hoàng rồi, nhưng vẫn không nhịn được muốn đùa giỡn tên nhóc này một phen.
Tiểu Hoàng nghe Cao Bằng nói vẫn còn, hai mắt trực tiếp trừng lớn, nuốt một ngụm nước bọt, gật mạnh đầu!
- Đánh bạc không tốt.
Cao Bằng lắc đầu,
- Hôm nay chỉ chơi một chút cho vui mà thôi, thuận tiện cho mày kiếm chút tiền lẻ, mày cũng đừng nhiễm thói đánh cược rồi thành nghiện.
- Không có, ta không có.
Tiểu Hoàng cãi lại.
- Được rồi, ngủ sớm một chút đi, đừng nghĩ mấy thứ không thực tế này nữa.
Cao Bằng vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng. Đúng lúc này chuông điện thoại của Cao Bằng vang lên, Cao Bằng cầm điện thoại bấm nghe.
- Xin chào. . . ừm, tôi là Cao Bằng, xin hỏi có chuyện gì không?
- Oh, Trịnh Kiêu à, tôi biết, đó là tuyển thủ khu Hoa Hạ chúng ta. Tôi vẫn rất xem trọng cậu ta, có thực lực, có bốc đồng, cũng có tinh thần phấn đấu. . . Có thể, sau khi cuộc tranh tài kết thúc có thể tìm thời gian ăn bữa cơm.
Cao Bằng cúp điện thoại, giống như cười mà không phải cười. Người vừa gọi điện thoại tới là cha của Trịnh Kiêu, trong lời nói có chút tôn sùng với hắn, dường như có ý tứ muốn Trịnh Kiêu lăn lộn với hắn.
Kỳ thật cái này cũng rất bình thường, bởi vì thời gian hai ngày qua, Cao Bằng cũng không tận lực giấu diếm nên thân phận đã lộ ra.
Thái tử gia của tập đoàn Nam Thiên, Ngự Sử cấp Lĩnh Chủ kiêm thiên tài Dục thú sư, chỉ một tháng nữa là tròn mười chín tuổi. Từng cái danh hiệu lóe sáng như hào quang chiếu rọi trên đầu Cao Bằng, hắn đã trở thành nhân tài mới xuất hiện nổi danh nhất trong nước.
Dưới tình huống này tự nhiên không thiếu người muốn đi theo Cao Bằng, hóng mát dưới tán đại thụ. Kỷ Hàn Vũ cộng thêm Cao Bằng khiến rất nhiều người xem trọng tương lai của tập đoàn Nam Thiên.
Trịnh Kiêu, Cao Bằng nhớ lại một thanh niên gầy gò nhưng khá cao với làn da trắng nõn, dường như không thích nói nhiều, thích giam mình trong một góc chơi di động.
Có thực lực có bốc đồng chỉ là những lời qua quít của Cao Bằng mà thôi, ngự thú của Trịnh Kiêu thuộc tầm trung trong các tuyển thủ, nhưng dù sao cũng là nhân tài được tuyển chọn tỉ mỉ từ trong vô số Ngự Sử sinh, vẫn có giá trị bồi dưỡng.
Nhận điện thoại xong, phát hiện Tiểu Hoàng vẫn còn đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm,
- Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Quay về ngủ đi!
Tiểu Hoàng không cam lòng quay về phòng, trằn trọc không yên, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên nó bị mất ngủ. . .
Ngày thứ hai, sau khi Cao Bằng tiếp tục đi tham gia thi đấu.
Tiểu Hoàng mang cặp mắt thâm quầng từ trong nhà đi ra, lén lén lút lút tới tìm A Ban.
- A Ban, giúp ta một chuyện.
A Ban đang nghe giảng sách giáo khoa ngữ văn của học sinh tiểu học từ âm-li nghi ngờ quay đầu,
- Chi chi?
- Ngươi là người đọc sách có văn hóa nhất trong thôn chúng ta.
Tiểu Hoàng cất lời nịnh nọt.
A Ban tằng hắng một tiếng, không nhịn được cào cào móng vuốt trên đất, nghe thấy Tiểu Hoàng tán dương quả thực khiến nó rất đắc ý.
Sau đó A Ban hơi khó hiểu đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng, cái tên Tiểu Hoàng này không phải là giả đấy chứ. Nó nhớ lúc Tiểu Hoàng vừa mới tới cũng rất ít khi nói chuyện, cứ ngơ ngơ ngác ngác ngồi ngẩn người ở trong góc giống như A Ngốc.
Hiện tại quen thuộc lại đột nhiên trở nên nhiều lời như vậy.
Có điều những lời này của Tiểu Hoàng cũng khiến nó rất hưởng thụ, nó quả thật là một con ngự thú duy nhất dưới tay Cao Bằng có thể đọc sách biết chữ.
A Ban đột nhiên có chút cảm kích hành vi bắt nó học Hán ngữ của Cao Bằng trước đó.
- Gấp cái gì?
A Ban muốn học tập tư thế ngồi của Cao Bằng, mấy cái vuốt nhện đan vào nhau, cổ nhấc lên cao —— mặc dù nó cũng không có cổ, nói với vẻ ung dung thong thả.
- Giúp ta viết mấy câu, toàn mua Trịnh Kiêu thắng.
Tiểu Hoàng lôi ra một tấm ván gỗ từ sau lưng đặt trước mặt A Ban, đêm qua nó chú ý tới Cao Bằng có nói Trịnh Kiêu rất không tệ, mua Trịnh Kiêu chắc chắn sẽ không thua thiệt!
A Ban nhìn vào mắt Tiểu Hoàng, có chút do dự,
- Ngươi muốn đi đánh bạc?
- Không, không phải, nhân loại đánh bạc mới tính là đánh bạc, còn ta chỉ là một con vịt sao có thể coi là đánh bạc được!
Tiểu Hoàng có chút kích động, mặt đỏ tía tai.
- Hừ, nếu bị Cao Bằng phát hiện, ngươi cũng đừng bảo là do ta viết.
A Ban thong thả ung dung nói.
- Dễ nói, ta khẳng định không nói là ngươi.
Tiểu Hoàng vỗ bộ ngực đảm bảo,
- Chờ ta phát tài lớn, ta mời ngươi ăn cá khô!
Sau đó A Ban dùng móng vuốt sắc bén của nó xem như ngòi bút trực tiếp viết mấy chữ lên tấm bảng gỗ, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi.
Buổi chiều, một thân ảnh nhỏ bé màu vàng hùng hục lao xuống núi, chạy vào tiệm xổ số liền ném tấm ván gỗ xuống đất.
- Cạc!
Tiểu Trần kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng, lại là con vịt này.
Hắn có ấn tượng cực kì sâu sắc đối với con vịt này.
Hôm qua chạy tới mua Trương Dực thắng trong mười phút, kết quả lại thật thắng lợi trong mười phút! Điều này quả thật khiến Tiểu Trần phải mở rộng tầm mắt, hắn nhớ kỹ hình như là được gấp 97 lần! Nhiều tiền như vậy, hắn tích góp nhiều năm cũng không bằng.
Đồng thời hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với chủ nhân thần bí sau lưng Tiểu Hoàng, xem ra đó là một vị cao thủ.
Nhặt tấm ván gỗ trên đất lên —— Trịnh Kiêu chiến thắng?
Tiểu Trần nhìn ghi chép thi đấu một chút, vòng thứ hai trận thứ mười bốn, Trịnh Kiêu khu Hoa Hạ quyết đấu với Benoa khu Đại Anh Quốc. Tỉ lệ đặt cược là 1:6, nói cách khác công ty cho rằng tỉ lệ Trịnh Kiêu chiến thắng khá thấp.
- Ách, vị cao thủ này lại muốn đánh cược lần nữa.
Tiểu Trần nổi lòng khâm phục với chủ nhân chưa từng gặp mặt kia của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng lấy hết tất cả tiền đổi được hôm qua từ trong túi xách nhỏ màu đỏ để lên bàn, hào tình vạn trượng!
- Cạc (mua)!
Bỏ vé số vào túi xách, Tiểu Hoàng cảm thấy chân mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa như giẫm trên bông.
Nó đã bắt đầu ước mơ cuộc sống phát tài sau này của mình.
Hừ, Cao Bằng hẹp hòi, lại không nói cho ta, chính ta vẫn có thể phát tài như thường!
Tiểu Hoàng cao hứng bừng bừng về đến nhà, hắn đột nhiên cảm thấy mình chính là con vịt giàu có nhất thế giới.
Buổi tối, Cao Bằng về đến nhà liền nhìn thấy Tiểu Hoàng vội vàng chạy tới, lấy một tờ vé số từ trong túi xách ra đưa cho Cao Bằng,
- Cao Bằng, ngươi giúp ta nhìn xem, ta có thể kiếm bao nhiêu tiền?
- Kiếm cái gì?
Cao Bằng sửng sốt một chút, nhận lấy tờ vé số trên cánh Tiểu Hoàng.
Sau khi nhìn thấy rõ tỉ lệ bồi và cả thắng bại bên trên, khóe miệng Cao Bằng co giật,
- Hôm nay ngươi đã lén đi mua sao?
- Ừm!
Tiểu Hoàng đắc ý ngẩng cổ lên, còn tiện thể chống nạnh, bộ dạng rất hài lòng.
- Haiz.
Cao Bằng thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tiểu Hoàng.
- Sao ngươi lại mua Trịnh Kiêu thắng. . . Ngươi có phải ngốc hay không?
- Cái gì?
Tiểu Hoàng ngốc trệ, đây là ý gì.
- Nói cách khác, một phân tiền ngươi cũng không lấy được.
Cao Bằng vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoàng.
- Ngươi nói cái gì! Thua sạch rồi?
Tiểu Hoàng trợn mắt há hốc mồm.
- Tiếp nhận sự thật đi, buổi chiều Trịnh Kiêu thua, toàn bộ tiền trong tiểu kim khố của ngươi đều đã đổ xuống sông xuống biển hết rồi.
Cao Bằng lắc đầu quay người rời đi.
- Vịt lương của mày đã thua sạch rồi!
Chỉ để lại thân ảnh cô độc mà tuyệt vọng của Tiểu Hoàng ở sau lưng.
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top