Chương 274: Kịch Chiến (2)
Garoua thừa nhận hắn đánh giá thấp thực lực hai con ngự thú cấp Lĩnh Chủ này.
Mặc dù Mộc Khổng Tước không am hiểu chiến đấu chính diện, nhưng dĩ vãng ở trong chiến đấu nó luôn dựa vào năng lực hồi phục mạnh mẽ để triền đấu. Trừ khi bị khắc chế về mặt thuộc tính, bằng không trong chiến đấu chính diện Mộc Khổng Tước rất ít rơi vào hạ phong.
Bây giờ lại hoàn toàn bị con quái vật khô lâu kia chính diện áp chế, xem ra thực lực của nó cũng thuộc nhóm mạnh nhất trong cấp bậc Lĩnh Chủ.
- Ta nhớ ra rồi, hình như ngươi chính là người trọng tài trẻ tuổi xuất hiện trong giải thi đấu Thanh niên ngự sử thế giới phải không?
Hai mắt Garoua chợt sáng lên, hắn nhận ra thân phận Cao Bằng.
Ngay sau đó nghĩ đến bối cảnh của Cao Bằng, thiếu đổng của tập đoàn Nam Thiên.
Bởi vậy tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một ngự thú nào còn sống trở về, nhất định phải diệt khẩu!
- Ha ha ha, thật sự rất tiếc nuối! Một thiên tài của khu Hoa Hạ sắp vẫn lạc trong mảnh rừng núi này.
Garoua càn rỡ cười to,
- Giết sạch bọn chúng, không được để cho bất kỳ con ngự thú nào chạy thoát.
Lá cây trên mặt đất bị thổi lên, đất cát dưới lớp lá cây cũng bị cuốn bay lên không trung hóa thành bão cát.
Ngoại trừ việc dùng nước để dập lửa thì vẫn còn rất nhiều cách khác có thể dập lửa.
Một số lượng lớn cát bay tới dập tắt hỏa diễm. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, ba bóng người chầm chậm đi tới ngăn ở phía sau hai người Cao Bằng và Hoàng Á.
Cao Bằng quay đầu lại. Bên trái là một cô gái mặc áo đen với mái tóc màu đỏ thắm và gương mặt lốm đốm tàn nhang, ở giữa là một gã cao to lực lưỡng, nhìn sơ qua chí ít cũng cao đến mét chín, dáng người cực kì khôi ngô, còn bên phải là một vị tiểu ca tóc vàng tướng mạo bình thường nhìn có hơi gầy yếu.
Đi theo sau lưng bọn họ là trọn vẹn tám con ngự thú…
Sắc mặt Hoàng Á ngưng trọng, thấp giọng nói ra:
- Cao thiếu, tôi cũng không ngờ tới… May mà bây giờ chúng ta cách khu căn cứ Du Châu không quá xa, tôi đã thông qua huyết khế liên hệ với Xích Huyết Quân Mã. Bây giờ nó đang đi thông báo cho Kỷ tổng, chỉ cần Kỷ tổng chạy đến kịp thì đám gia hỏa này chẳng là vấn đề gì.
Cao Bằng chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chần chờ chốc lát, Hoàng Á cắn răng một cái,
- Cao thiếu, đợi lát nữa có cơ hội cậu hãy trực tiếp chạy đi, đừng lo cho tôi. Đến lúc đó cậu cứ mang đầu của đám gia hỏa đó đặt ở trước mộ phần của tôi là được, cho dù tôi có chết cũng không tiếc.
Cao Bằng híp mắt.
- A Ban.
Từ khi bắt đầu bộc phát chiến đấu A Ban đã đào đất chôn mình xuống dưới, lúc này được gọi nó mới từ từ chui ra ngoài, thận trọng đi đến trước người chủ nhân, nâng lên hai cái chân trước.
- Cao Bằng Cao Bằng, vừa rồi ta quan sát một hồi phát hiện chúng ta có thể chạy ra ngoài từ bên phải!
Một cột nước từ sau lưng mấy ngự thú kia phun ra, Tiểu Diễm bị cột nước đánh bay, biến thành một con hạc ngâm nước rơi xuống đất.
Tiểu Diễm bò dậy từ dưới đất, bên ngoài da thịt dính đầy tro bụi, còn có vài chiếc lá khô dính trên cánh.
Vừa quay đầu đã thấy một con cá sấu toàn thân màu xanh lam nằm sấp trên đất há miệng thật lớn, bên trong vẫn còn thủy nguyên tố chưa hoàn toàn tiêu tan.
Cá sấu?
Cả người Tiểu Diễm run lên một cái, trong nháy mắt chợt nhớ đến người mẹ đã mất của mình.
Cũng nhớ tới cái ngày xảy ra tai nạn đó.
Ngày đó, vô số cá sấu như tre già măng mọc không ngừng giết tới từ đầm lầy khác, còn có con cá sấu đã xé nát tất cả những gì nó có kia.
Lệ!
Hai mắt Tiểu Diễm trong nháy mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, tựa như bị sung huyết.
Xích Huyết Quân Mã đang nhàn nhã ăn cỏ thì đột nhiên vung vẩy đuôi ngựa, ngẩng cao đầu lên, trong mắt đầu tiên là hoang mang, sau đó là tràn đầy kinh hoảng.
Hí.
Tiếng ngựa hí vang vọng khắp bãi cỏ.
Trong nháy mắt liền hóa thành một đoàn hỏa diễm phóng về phía cao ốc tổng bộ tập đoàn Nam Thiên.
- Kỷ tổng, liên quan tới việc khai phát địa khu Tương Tây chính là như vậy. Bây giờ chúng ta đã lấy được chính sách ưu đãi của chính phủ địa phương, chỉ cần…
- Làm cái gì thế! Nhanh, nhanh ngăn con ngựa kia lại!
Bên ngoài phòng họp truyền tới một tiếng hô to, còn có âm thanh thủy tinh bị đụng nát.
Từ Hà Đề yên lặng đứng dậy đi ra phòng họp, Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử đứng sau lưng hắn cũng đi theo.
Trong lòng Kỷ Hàn Vũ chợt dâng lên một tia bất an không rõ.
Không lâu lắm, Từ Hà Đề đi tới,
- Kỷ tổng, là Xích Huyết Quân Mã của Hoàng Á.
Có vài người có lẽ không biết sự tồn tại của Hoàng Á, nhưng thân là tâm phúc của Kỷ Hàn Vũ tất nhiên Từ Hà Đề đã từng tiếp xúc với Hoàng Á, cũng đã từng thấy Xích Huyết Quân Mã.
Xích Huyết Quân Mã của Hoàng Á tới tìm ta? Đáy lòng Kỷ Hàn Vũ hơi nghi hoặc một chút.
- Trước tiên tạm dừng hội nghị.
Kỷ Hàn Vũ đứng dậy đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa phòng họp đã thấy Xích Huyết Quân Mã toàn thân huyết hồng đang nhìn mình chằm chằm. Trong miệng phát ra tiếng hí thật dài, Xích Huyết Quân Mã quỳ trên mặt đất, kêu rên đầy vẻ bi thương.
Trái tim Kỷ Hàn Vũ đột nhiên nhảy mạnh một cái,
- Có phải Hoàng Á xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Cũng không biết Xích Huyết Quân Mã có nghe hiểu hay không, chỉ là trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên thê lương, còn đụng đầu lên vách tường phát ra âm thanh đùng đùng.
Kỷ Hàn Vũ thấy vậy bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Bằng, đầu dây bên kia vang lên âm thanh nhắc nhở không thể kết nối do số điện thoại bạn gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Nghe âm thanh vang lên trong điện thoại, sắc mặt Kỷ Hàn Vũ dần dần âm trầm…
Tám con ngự thú theo tư thế hình quạt từ từ áp sát, hình thành thế bao vây xung quanh, nhốt đoàn người Cao Bằng vào giữa.
Hỏa diễm dần dần bị dập tắt, hỏa tinh yếu ớt lúc sáng lúc tối vẫn ngoan cường giãy dụa trong gió.
Bụi đất dày đặc bị gió cuốn lên một lớn mỏng, Tiểu Hoàng ngơ ngác nằm trong đống lửa, nghi ngờ lắc lắc đầu, sao lại đột nhiên biến mất rồi?
Vừa rồi xung quanh còn nóng hầm hập, giống như tắm suối nước nóng.
Sao suối nước nóng lại tự dưng biến mất rồi?
Tiểu Hoàng nghi ngờ đứng lên, tầm mắt dưới chân càng lúc càng nhỏ. Cạc?
- Đây là cái gì?
Mấy người đang muốn tới gần lại đột nhiên bị con vịt lớn cao chừng sáu mét bỗng dưng đứng dậy làm cho giật cả mình, mới vừa rồi bị hỏa diễm và tro bụi dày đặc che lại nên không thấy rõ lắm, rốt cuộc con vịt này từ đâu chui ra thế?
Hơn nữa còn là một con vịt trọc lông xấu xí, toàn thân đầy hình xăm.
- Tiểu Hoàng, bọn chúng đang cười nhạo ngươi không có lông, nói ngươi siêu cấp xấu.
Cao Bằng thông qua huyết khế nói cho Tiểu Hoàng biết.
Tiểu Hoàng đang còn tỉnh tỉnh mê mê đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn Cao Bằng, tựa như đang nói ngươi đừng gạt ta, Cao Bằng cũng đáp lại nó bằng một ánh mắt khẳng định.
Cạc!
Tiểu Hoàng quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm đám người kia. Sau đó nổi trận lôi đình, các ngươi lại dám chế giễu ta không có lông?
Tiểu Hoàng phẫn nộ phóng tới đám người kia, một con ngự thú sư tử màu vàng kim đứng trước nhất gầm thét lao về phía Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng giơ một cái cánh ra tát tới, trực tiếp quất bay con ngự thú sư tử toàn thân cơ bắp này. Cá sấu màu xanh lam từ phía sau giết tới, nhắm chuẩn đùi phải Tiểu Hoàng há miệng cắn xé.
Bành! Nó bị Tiểu Hoàng một cước đạp trúng mũi, ngửa mặt bay ra ngoài.
- Đừng liều mạng, lực lượng của con vịt đó rất lớn.
Tiểu ca tóc vàng với thân thể gầy yếu la lớn.
- Chúng ta phải hạn chế nó lại!
Loại quái vật chỉ đơn thuần có sức mạnh nhục thân này dù rất mạnh nhưng bọn họ cũng không phải chưa từng đối phó qua, chỉ cần hạn chế hành động của nó là được rồi, loại quái vật ngu dốt này chỉ có man lực nên rất dễ đối phó.
Một con Hổ Văn Cự Thực Chu to khỏe xoay người lại, từ trong chóp đuôi phun ra đại lượng tơ nhện màu trắng, tơ nhện trong nháy mắt bọc lấy cơ thể Tiểu Hoàng. Tơ nhện sền sệt vừa chạm vào da Tiểu Hoàng lập tức dính chặt, còn có một số tơ nhện dính lên thân cây và mặt đất bốn phía xung quanh, nhìn Tiểu Hoàng chẳng khác nào đang bị một cái lưới lớn bao lại.
Tiểu Hoàng tiến lên một bước kéo căng mạng nhện, sau đó lại bị mạng nhện kéo trở về.
Muốn xông phá mạng nhện thì tương đương với việc phải nhấc cả mảnh đất xung quanh lên.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top