Chương 273: Kịch Chiến (1)
Ầm ầm, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nồng đậm giống như hỏa cầu lít nha lít nhít bay ra.
Garoua còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang, sắc mặt có chút lúng túng.
Sáp Sí Lôi Viên gào lên một tiếng, bên ngoài đôi tay giống như hai cây cột trụ có từng tia lôi quang lóe lên, nhìn giống như đang đeo một đôi bao tay sấm sét.
Phốc phốc.
Từng đoàn từng đoàn hỏa cầu tựa như bong bóng bị bắn nổ.
Lôi quang bảo hộ cánh tay của nó không bị hỏa cầu làm tổn thương.
Hỏa xà bị dập tắt tản ra từ giữa kẽ tay. Sáp Sí Lôi Viên quay đầu dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua Tiểu Diễm, thật sự là một con tiểu ma tước yếu đến đáng thương.
- Giết!
Cao Bằng và Hoàng Á đứng chung một chỗ, không chút do dự ra lệnh.
A Ngốc và Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu hành động gần như cùng một lúc, thân hình khổng lồ nhấc lên từng trận cuồng phong.
- Chi!
Giống như âm thanh tử vong phát ra từ sâu trong Địa Ngục, Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, tốc độ khủng khiếp nhấc lên từng đợt cuồng phong, vuốt nhện sắc bén xé rách hư không.
Oanh!
Sáp Sí Lôi Viên rống to một tiếng, nhún chân nhảy lên, mặt đất dưới chân nứt vỡ từng tầng từng tầng, một quyền mang theo lôi đình lập lòe đánh về phía đầu của mẫu chu. Nếu như bị một quyền này đánh trúng đầu thì cho dù có là Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu đều sẽ bị trọng thương, thậm chí mất mạng ngay tại chỗ.
Dù sao chúng đều có cùng đẳng cấp, một khi bị tồn tại đồng cấp công kích vào mấy vị trí yếu hại thì sẽ cực kỳ trí mạng.
Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu đột nhiên cúi đầu xuống, vuốt nhện sắc bén giơ lên cao, hệt như hai thanh dao găm quân đội sắc bén chém ra ngoài.
Sáp Sí Lôi Viên đang tiến lên đột nhiên cưỡng ép xoay chuyển thân thể, thân hình cao lớn trong nháy mắt ngừng lại, hai tay gắt gao nắm lấy mặt đất dưới chân để dừng bản thân lại.
Gió lốc gào thét thổi dạt bộ lông của Sáp Sí Lôi Viên, phấp phới theo gió.
Đôi mắt màu vàng nhạt tràn đầy hung ác nhìn chằm chằm Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu.
Hầu như cùng lúc Sáp Sí Lôi Viên tiến lên đón đánh Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu thì đồng thời A Ngốc cũng hành động. Huyết Ma Tâm trong lồng ngực điên cuồng nhảy lên, trái tim đỏ như máu đột nhiên co vào, sau đó phồng lên, khiến nó trở nên tròn trịa óng ánh.
Hai giây sau trái tim mạnh mẽ co vào một cái, sau ba giây đồng hồ lại kịch liệt phồng lên lần nữa.
Mỗi nhịp đập đều giống như dùng búa tạ đánh trống, âm thanh xuyên phá màng nhĩ, đâm thật sâu vào trái tim mỗi người. Tựa như muốn hình thành nên một cỗ đại thế to lớn, dẫn đạo tất cả trái tim của các sinh mệnh xung quanh đập theo tần suất này.
Oanh!
Không khí bị xé nát, A Ngốc hóa thành một đạo bóng đen nhanh chóng phi đến, trực chỉ mục tiêu Garoua!
Ngay khi A Ngốc di chuyển, Mộc Khổng Tước nhích qua bên trái một bước, từng sợi dây leo lít nha lít nhít từ tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu rủ xuống phía dưới.
Tựa như có vô số xúc tu mọc ở ven đường tiến hành chặn đánh A Ngốc.
A Ngốc đụng nát một sợi dây, hai sợi, ba sợi, một lượng lớn dây leo bị A Ngốc đụng nát.
Trong nháy mắt đã phóng ra được một phần ba khoảng cách, nhưng vào lúc này tốc độ của A Ngốc lại đột nhiên chậm lại…
Coi như dựa vào tố chất thân thể của A Ngốc, khi đụng nát nhiều dây leo như vậy cũng không thể tránh khỏi việc tốc độ bị ảnh hưởng. Những sợi dây leo giống như những con rắn lớn có được sinh mệnh không ngừng điên cuồng vọt tới A Ngốc, ý đồ quấy nhiễu làm chậm tốc độ của nó. Cho dù như vậy thì tốc độ của nó vẫn rất nhanh, những dây leo phía sau không ngừng bị A Ngốc đụng nát, khoảng cách giữa nó và Garoua cũng càng ngày càng gần hơn.
Vù!
Trên đỉnh đầu bất chợt truyền đến một tiếng rít, A Ngốc đột ngột dừng chân lại.
Trước mặt nó, một cây đại thụ toàn thân màu nâu xám với lớp vỏ ngoài khô nứt giống như long lân giáp cũ kỹ từ trên trời giáng xuống.
Nếu như không phải A Ngốc tránh né nhanh thì gốc cây này đã trực tiếp đập mạnh lên người nó rồi.
Quét mắt nhìn sơ qua cái hố to năm sáu mét nơi đại thụ rơi xuống, hỏa diễm màu trắng trong hốc mắt A Ngốc lấp lóe.
Tay phải chậm rãi đưa ra sau lưng, gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên rút cái đuôi xương dài của mình ra. Cái đuôi xương dài màu trắng này được A Ngốc cầm trên tay giống như đang cầm một thanh trường kiếm, từng sợi từng sợi tơ máu quấn quanh trường kiếm, từ từ kéo thẳng nó ra.
A Ngốc quả quyết kéo về bên trái một cái sau đó nhanh chóng xông lên trước, vung vẩy trường kiếm chém đứt từng sợi dây leo rủ xuống trước mắt. Chờ đến khi A Ngốc vất vả giết đến vị trí của Garoua thì đã không thấy tung tích của hắn đâu.
- Ở trên đầu.
Cao Bằng thông qua khế ước linh hồn báo cho A Ngốc. Hắn thoáng nhìn thấy ở tán cây trên đầu Mộc Khổng Tước có một bóng người.
A Ngốc ngẩng đầu nhìn về phía tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu.
Mảnh tán cây này là do cái đuôi dài của Mộc Khổng Tước hóa thành, vừa có đặc tính của cây cối, cũng có hiệu quả của động vật, phải nói là cực kì khó chơi.
Vèo.
Một cái lùm cây nhỏ bên chân Cao Bằng đột nhiên đong đưa, sau đó vài cái cành lá dường như có được sinh mạng cuốn lấy mắt cá chân của hắn.
Cao Bằng lập tức nhấc chân đạp một cước vào mấy cành cây này, trong mắt hắn thoáng hiện một tia lệ quang.
Thao túng thực vật, thì ra là vậy, có thể thao túng các loại thực vật xung quanh trong thiên nhiên rộng lớn.
Thế thì khó làm rồi! Bây giờ bọn họ đang ở trong rừng núi, hơn nữa phạm vi hơn trăm dặm xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, nơi này cơ bản chính là sân nhà của Mộc Khổng Tước.
Nếu như ở trong hoang mạc thì sẽ dễ làm hơn…
Hoang mạc?
Trong đầu Cao Bằng chợt lóe linh quang.
- Tiểu Diễm, phun lửa vào rừng cây xung quanh, đốt trụi toàn bộ cây cối trong mảnh rừng này cho ta!
Cao Bằng ra lệnh.
Lúc này căn bản đã không có thứ gọi là bảo vệ rừng. Sau tai biến, sinh mệnh lực của rừng cây cực kì ngoan cường, cho dù có bị thiêu đốt hết sạch thì chỉ cần mấy tuần ngắn ngủi đã gần như khôi phục lại, không thể nhìn ra một chút vết tích nào của việc từng bị cháy.
Tiểu Diễm lui về phía sau hai bước, ngắm thẳng vào các bụi cây, bụi cỏ xung quanh rồi phun lửa.
Dù rằng thảm thực vật trong rừng rậm có tính kháng cự nhất định với hỏa diễm, nhưng theo đẳng cấp Tiểu Diễm tăng lên thì uy lực của hỏa diễm mà nó sở hữu cũng từng bước tăng cao, chí ít việc đốt cháy thảm thực vật xung quanh không là vấn đề.
Garoua cũng nhạy cảm chú ý tới điểm này,
- Cho rằng làm như vậy là có tác dụng sao, thật sự là ngây thơ.
- Mộc Khổng Tước, tranh thủ thời gian thao túng thực vật bị lửa đốt cháy công kích hai người kia.
Sau một khắc, Hoàng Á liền nhìn thấy một cây đại thụ đang bị đốt trước mặt đột nhiên vung vẩy cành cây đang cháy đập xuống.
Kèm theo đó là một đợt gió nóng gào thét thổi tới, thổi đến mức khuôn mặt hắn đỏ bừng lên.
Ầm!
Hoàng Á bị cành cây này đập bay, bên ngoài cơ thể kịp thời hiện lên một tấm lá chắn màu vàng đất.
Ngọn lửa thiêu đốt trên cành cây bị lá chắn chặn ở bên ngoài, nhưng mà cành cây lại đánh mạnh lên người hắn. Trên mặt, trên cánh tay của Hoàng Á đều là những vết thương nóng rát.
Tê!
Hoàng Á nhìn thấy một cây đại thụ khác ở bên cạnh đang vung vẩy cành chuẩn bị đập xuống, da mặt lập tức co rút, không chút do dự chạy trốn về phía sau.
A Ngốc và Mộc Khổng Tước rơi vào thế giằng co. Mặc dù lực công kích của Mộc Khổng Tước không đủ, nhưng thủ đoạn lại cực kì phức tạp, hơn nữa sức khôi phục cực mạnh, dây leo bị A Ngốc đụng nát lúc đầu đã lần nữa mọc ra.
Một bên khác, Khủng Bố Ngược Sát Mẫu Chu chiến đấu với Sáp Sí Lôi Viên đã dần dần rơi vào hạ phong, thỉnh thoảng có ánh chớp lóe lên, âm thanh vang vọng, mảnh khu vực này chỉ còn lại âm thanh sấm sét nổ vang.
- Chiến đấu đã kết thúc.
Nhìn thấy cảnh này, Garoua khẽ mỉm cười.
Hai con ngự thú mạnh mẽ nhất của kẻ địch đã bị hắn ngăn chặn, nhưng bên này cũng không chỉ có một mình hắn…
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top