Chương 278: Ngủ Say
Đây là lần đầu tiên Cao Bằng trải qua việc ngự thú bên cạnh mình mất đi.
Nói là đau xót giống như mất đi người thân thì có hơi quá, nhưng hơn nửa năm sống chung với nhau hiện lên rõ mồn một trước mắt, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Cao Bằng.
Đột nhiên Cao Bằng dường như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ngoại,
- Ông ngoại, có thể để cho Bạch Long đi giết mấy con Sơn Linh kia hay không?
- Giết Sơn Linh?
Kỷ Hàn Vũ nhíu chặt lông mày, Sơn Linh ở đây cũng không ít.
Cũng không phải nói Sơn Linh khó đối phó, trước khi Bạch Long tăng lên Vương cấp đã có thể đánh giết Sơn Linh rồi, bây giờ Bạch Long đã thăng lên Vương cấp nên việc chém giết Sơn Linh sẽ càng thêm dễ dàng hơn.
Chỉ là Sơn Linh nơi này quá nhiều, một khi rút dây động rừng thì hắn cùng với Bạch Long ngược lại sẽ không sao, nhưng chỉ sợ Cao Bằng sẽ phải gặp nguy hiểm.
- Chúng ta đi.
Biết mấy người mình ở lại chỉ trở thành vướng víu, Cao Bằng gọi Hoàng Á rời đi với mình.
Lúc rời đi Cao Bằng nói với ông ngoại:
- Ông ngoại, sau khi ông giết Sơn Linh thì hãy lấy Sơn Linh Tâm ra ném vào trên người của con Sơn Linh Vương kia, xin nhờ ông.
Cao Bằng thở dài, sống chết có số phú quý do trời. A Ban, bản thân ta cũng chỉ có thể làm đến đây thôi.
Dẫn đầu đi về phía trước, Cao Bằng nâng Mộc Khổng Tước còn đang thoi thóp nằm trên đất và thi thể Sáp Sí Lôi Viên đặt lên lưng mẫu chu để nó cõng đi.
Những thi thể ngự thú cấp Thủ Lĩnh khác hắn không hề mang theo, mang nhiều quá sẽ dễ dàng ảnh hưởng hiệu suất.
. . .
Bạch Long dựng thẳng cổ lên nhìn về phía đám Sơn Linh, thở ra một hơi.
Một đoàn sương mù màu trắng dày đặc phiêu tán trong không khí, tiếp theo không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Trong chớp mắt liền biến thành một mảnh sương mù nồng đậm, tầm nhìn bị che chắn không đủ một cánh tay, xòe tay phải ra, trong màn sương mù dày đặc này đã không nhìn thấy rõ năm ngón nữa.
Một cái bóng đen khổng lồ thon dài qua lại không ngừng trong sương mù, nhấc lên từng hồi âm thanh phong lôi vang vọng.
Chốc lát sau truyền đến âm thanh sụp đổ, chẳng những thế còn có âm thanh Sơn Linh di động.
Sương mù liên tục kéo dài trọn nửa tiếng đồng hồ mới tiêu tán.
Một vài Sơn Linh quay đầu chạy trốn, chật vật mà chạy.
Chính giữa mặt đất, từng khối từng khối đá vụn vỡ nát tập hợp lại với nhau thành một tòa núi nhỏ, trải trên mặt đất giống như một bình nguyên đá vụn.
Đôi mắt còn lớn hơn so với vại nước của Bạch Long nhìn xuống mặt đất, sau đó từ trong đống đá vụn nằm ngổn ngang dưới đất lấy ra từng khối từng khối tinh thể màu vàng kim to như trứng đà điểu.
Tổng cộng có tám khỏa, đều bị Bạch Long ném lên trên người Sơn Linh Vương đang dần dần rơi vào trạng thái ngủ say.
Điều kì lạ chính là sau khi ném Sơn Linh Tâm lên trên núi thì nham thạch ở đó đột nhiên nứt ra một cái lỗ hỗng, cả tám viên Sơn Linh Tâm đều rơi vào bên trong, sau đó ngọn núi run rẩy một cái rồi từ từ chìm vào yên lặng. . .
Đi được một đoạn, Cao Bằng thực sự có chút không yên lòng về A Ban, thở dài nói với Hoàng Á,
- Các ngươi cứ về Nam Thiên trước đi, ta trở lại nhìn xem. . . A Ngốc, ngươi hãy đi với ta.
Cuối cùng vẫn là có chút không yên lòng. . .
Lúc quay trở lại thì ông ngoại đã rời đi, chỉ để lại một tòa núi cao đen kịt đứng sừng sững tại chỗ.
Núi cao đến tận ngàn mét, Cao Bằng ngước đầu nhìn lên ngọn núi. Lúc này rất nhiều sơn động trên ngọn núi đều đã khép kín, ngay cả hang động dưới chân núi cũng biến mất không còn vết tích. Nếu như không phải một tiếng đồng hồ trước Cao Bằng vừa mới nhìn thấy bộ dáng tức giận của ngọn núi này, chỉ sợ đã cho rằng nó chỉ là một ngọn núi vô cùng bình thường.
Càng đến gần Cao Bằng càng có một loại cảm giác kì lạ, dường như ở trong phần bụng ngọn núi có một cỗ lực lượng tân sinh đang thai nghén. Mặc dù còn rất nhỏ yếu, nhưng lại tràn đầy dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
Là A Ban chăng?
Cao Bằng không rõ ràng.
Hắn chỉ có thể khẳng định hiện tại A Ban vẫn còn chưa chết. . .
Nhưng về phần phải chăng bị Sơn Linh Vương vây hãm ở một nơi nào đó trong cơ thể hay đã phát sinh tình huống gì khác, hắn không thể xác định được.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Cao Bằng quay người rời đi.
Bóng lưng rời đi chợt dừng lại, đáy mắt Cao Bằng có chút mịt mờ.
Nếu như ngươi chết... Ta nhất định sẽ để cho tất cả Sơn Linh ngoài thành Du Châu... chôn cùng.
Trở lại Du Châu, Cao Bằng vẫn luôn rầu rĩ không vui. Chính bởi vì mình nên A Ban mới rơi vào khốn cảnh, mình rốt cuộc đang làm gì vậy chứ… Bởi vì làm một lần trọng tài đã để cho mình có chút phiêu?
Cao Bằng đột nhiên tỉnh táo lại.
Không phải bản thân mình vẫn luôn chú ý tuân theo nguyên tắc cẩn thận sao, hành vi gần đây thực sự không phù hợp với tác phong cẩn thận điệu thấp của mình chút nào.
- Cao Bằng Cao Bằng, con cua lớn đâu?
Sau khi trở lại biệt thự, Đại Tử không nhìn thấy con cua lớn đáng ghét kia nữa đột nhiên có chút không quen, hiếu kì bay tới hỏi.
Cao Bằng đưa mắt nhìn Đại Tử, trầm mặc cả nửa ngày mới miễn cưỡng trưng ra nụ cười khẽ, vươn tay sờ đầu Đại Tử không nói gì.
Hai sợi râu trên đầu Đại Tử không ngừng đung đưa, cảm giác được sờ đầu vô cùng dễ chịu.
Nhìn thấy tâm tình Cao Bằng không tốt, Đại Tử cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ là ngày thứ hai, Đại Tử vẫn không hề nhìn thấy con cua lớn chán ghét kia đâu, nằm nhoài trên cây lẳng lặng nhìn về phương xa với ánh mắt buồn thiu, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi huấn luyện.
Ngày thứ ba, con cua kia vẫn chưa trở về, Đại Tử buồn chán chơi đu dây trên tàng cây một mình.
- Cao Bằng Cao Bằng, con cua sẽ trở về chứ?
- Sẽ trở về.
- Lúc nào trở về vậy?
- Qua một đoạn thời gian nữa.
- À. . . Thế nhưng Cao Bằng, ta nhớ nó rồi!
- . . .
- Cao Bằng, sau này ta sẽ không đoạt đồ ăn với A Ban nữa, ngươi để nó trở về được không?
- . . .
Thời gian nửa tháng dài dằng dặc thoáng chốc đã qua.
Cao Bằng dần dần khôi phục hành vi thường ngày, nhưng vẫn có chỗ khác biệt so với dĩ vãng. Đó là Cao Bằng dần dần trở nên càng thêm quái gở hơn, cũng không tham gia bất cứ hoạt động tụ hội nào, công việc duy nhất lúc nhàn rỗi chính là mỗi ngày không ngừng huấn luyện ngự thú và điều chế dược tề.
Suốt mấy ngày nay, mấy con ngự thú dưới tay hắn đều có vẻ cực kì khắc khổ huấn luyện. Có lẽ trải qua thời gian kích thích lần trước, hiện tại Tiểu Hoàng càng thêm điên cuồng nghiền ép tất cả thời gian mình có.
Trừ ăn cơm đi ngủ ra thì cũng chỉ huấn luyện, huấn luyện một cách điên cuồng, không ngừng nghiền ép thời gian của mình!
Trước kia thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày là tám tiếng thì hiện tại đã biến thành sáu tiếng.
Mặc dù bình thường A Ban rất điệu thấp, cũng có chút lười biếng, nhưng trên thực tế quan hệ với mấy ngự thú khác rất tốt, chuẩn xác mà nói đám ngự thú dưới tay Cao Bằng đều có mối quan hệ rất tốt.
Bị chuyện lần này kích thích, mấy ngự thú đều đang không ngừng huấn luyện, cũng không có kêu khổ kêu mệt như trước.
Ngay từ đầu Cao Bằng cho rằng mấy tiểu gia hỏa này chỉ là tạm thời nước đến chân mới nhảy, nhưng biểu hiện lần này quả thực vượt qua dự đoán của Cao Bằng, đã nửa tháng mà bọn gia hỏa này vẫn còn đang liều mạng kiên trì.
. . .
Ngoài thành Du Châu, một tiểu đội săn quái xuyên qua rừng cây rậm rạp tiến hành đi săn.
Một người trong đội ngũ đột nhiên nhỏ giọng nói,
- Đội trưởng, ở phía đông bắc có một con quái vật cấp Thủ Lĩnh đang chạy về phía chúng ta.
- Tránh trước vậy, nhiệm vụ lần này của chúng ta là bắt sống Kim Thương Lang, không nên tùy tiện gây chuyện.
Người được gọi là đội trưởng chính là một cô gái, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Nữ tính đảm nhiệm đội trưởng trong tiểu đội săn quái cũng không nhiều, so với nam tính thì nữ tính càng thêm cảm tính, lúc cần làm ra quyết định sẽ dễ dàng làm theo cảm tính. Nhưng mà nữ tính lại tinh tế tỉ mỉ, có sức quan sát hơn hơn so với nam tính.
Tránh khỏi hướng đi của con quái vật cấp Thủ Lĩnh kia, xuyên qua khóm cây cao cao, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi đá màu đen. . .
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top