Chương 314: Bạch Ngọc
Sa mạc Đại Lệ có đường kính mấy trăm dặm, bom nguyên tử nặng ngàn vạn tấn có lực sát thương bán kính mười lăm cây số.
Đứng ở biên giới sa mạc, Cao Bằng chỉ nhìn thấy một đám mây hình nấm màu đỏ thắm chầm chậm dâng lên từ chỗ sâu trong sa mạc.
Cao Bằng há to miệng, trái tim không nhịn được đập dồn dập.
Bom nguyên tử, không ngờ mình lại có thể quan sát bom nguyên tử nổ ở khoảng cách gần như vậy.
Giai đoạn trước khi xảy ra tai biến, bom nguyên tử chính là vũ khí đứng đầu của loài người, cũng là lực lượng uy hiếp tối cao nhất.
Đây là ý thức sinh hoạt từ nhỏ đã được truyền vào trong đầu.
Bất thình lình nhìn thấy bom nguyên tử nổ tung ngay trước mắt đã mang đến lực xung kích thị giác không gì có thể sánh kịp!
Cột sáng màu trắng phóng lên tận trời, đám mây hình nấm cuồng bạo từ từ bay lên.
Ánh sáng màu trắng dần dần mất đi hóa thành màu đỏ thâm trầm, giống như núi lửa cổ xưa bùng nổ ra nham tương nóng bỏng.
Một vòng khí bạo vân lấy nơi bom nguyên tử bùng nổ khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, hóa thành quầng sáng màu bạch kim.
Màu đỏ thâm trầm dần dần nội liễm, thu vào trong đám mây màu xám kia.
Vô tận cát bụi trong sa mạc bị sóng xung kích cuốn lên tận trời, hóa thành một đám mây hình nấm cực kỳ to lớn trên.
Tại rừng rậm Hắc Tẫn cách đó vài trăm dặm, một con hắc tinh tinh hình thể to lớn lộn một vòng trên cành cây rồi xoay người ngồi dậy, kinh hãi nhìn về phía sa mạc Đại Lệ.
Miệng há ra thật to, hình tượng sinh động với vẻ tràn đầy hoảng sợ.
- Ngao ngao.
Nắm chặt nắm đấm hung hăng nện một cái lên ngực mình, cái mông hơi di chuyển về phía sau. Dường như cảm thấy không thoải mái, sau đó dứt khoát nhảy từ trên cây xuống, vươn tay nhổ lên một cây non bên cạnh mà gặm, ăn đến say sưa ngon lành.
Ba phút trước, Sa Mạc Bạo Quân ngẩng đầu nhìn thấy đồ vật gì đó trông như một quả tên lửa đạn đạo từ trên trời rơi xuống. Nó theo thói quen nâng tay phải lên, một luồng cát tuôn ra đánh vào tên lửa đạn đạo.
Sau một khắc một cỗ lực lượng khủng bố quét sạch bát phương, chỉ trong nháy mắt nhiệt độ siêu cao của bom nguyên tử bùng nổ ra, Sa Mạc Bạo Quân liền bị bao phủ trong bạch quang vô tận.
Liên tục kéo dài đến mười lăm phút đồng hồ mới tiêu tan.
Trong không khí tràn ngập mùi cát bụi nồng nặc, để lại một cái hố to với đường kính khoảng chừng mấy ngàn mét trong sa mạc.
Những mảnh vỡ dưới đáy hố phản xạ ra ánh sáng có màu sắc sặc sỡ, hạt cát dưới nhiệt độ siêu cao đều ngưng tụ thành từng mảng tinh thể quái lạ.
Không gian yên tĩnh như chết, trong phương viên mười dặm không có bất cứ âm thanh nào.
Tất cả âm thanh đều biến mất vô ảnh vô tung.
Cả khu vực này đều biến thành một vùng chết chóc.
Mây khói quét qua, mặt đất là một mảnh hoang vu.
Một cơn gió thổi qua, những hạt tinh thể trong suốt óng ánh từ dưới đất bay lên, lượn một vòng nhỏ trên trời.
Cát dưới đáy hố lay động kịch liệt, ầm ầm vỡ vụn, một vệt ánh sáng kì lạ yên lặng nở rộ. . .
- Ta nói cho các ngươi, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
Cao Bằng đi ở phía trước nói ra.
Khu vực bom nguyên tử nổ cách hắn rất xa, dư ba đơn thuần và cả phóng xạ cũng không mấy ảnh hưởng đến Cao Bằng.
Bom nguyên tử có lực uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ đối với cấp Lĩnh Chủ, nhưng cũng không phải chỉ cần phóng ra là có thể nhất định đánh giết Lĩnh Chủ.
Chỉ khi ở trong khu vực trung tâm nơi bom nguyên tử nổ mới có thể làm cấp Lĩnh Chủ bốc hơi.
Tại biên giới vụ nổ và khu vực bên ngoài chỉ có thể làm cho Lĩnh Chủ bị thương nghiêm trọng mà thôi.
Trên thực tế, ở sau tai biến cũng không phải không có ai cân nhắc qua việc tiến hành bức xạ hạt nhân đối với quái vật nhằm tạo ra những ngự thú biến dị.
Nhưng sau khi trải qua đại lượng thí nghiệm thì phát hiện muốn dùng phương thức bức xạ hạt nhân làm quái vật biến dị là một việc vô cùng khó khăn, huyết mạch trong cơ thể quái vật càng cao cấp thì càng cường đại, hầu như phóng xạ khó có thể rung chuyển huyết mạch của bọn nó.
Mà có một số quái vật cấp thấp có thể bị phóng xạ biến dị, nhưng sau khi biến dị thì tiềm năng sẽ tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa thực lực tăng trưởng cũng rất có hạn, dù có tăng lên cũng không rõ ràng.
Dần dà, cũng không có ai tiếp tục đánh chủ ý phóng xạ biến dị nữa.
- Nhưng Sa Mạc Bạo Quân là một con quái vật cấp Lĩnh Chủ, hơn nữa còn là loại nguyên tố có lực sinh mệnh rất ngoan cường. Mà đây còn là sân nhà của nó, trong hoàn cảnh sa mạc cũng không nhất định sẽ chết.
Cao Bằng giải thích với A Ngốc.
Đồng thời Cao Bằng vỗ đầu Đại Tử một cái,
- Đây không phải là cây nấm, loại cây nấm này không ăn được.
Đại Tử ừ một tiếng, con ngươi chuyển động, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sâu trong sa mạc, một cái hố to xuất hiện trong tầm mắt.
Cao Bằng đi qua. Phóng xạ trong không khí rất nặng, nhưng tất cả tổn thương đều bị chuyển dời lên trên người A Ngốc.
A Ngốc tỏ vẻ không có việc gì.
Ánh mắt Cao Bằng chợt ngưng tụ. Hắn trông thấy một loạt dấu chân từ dưới đáy hố tới vùng ven, một mực kéo dài đến phần cuối cồn cát rồi biến mất ở một bên khác của sa mạc.
Cao Bằng nheo mắt lại, tựa như có điều suy nghĩ.
Đi đến dưới chân cồn cát, dưới chân cồn cát có một cái hố.
Giơ tay sờ một cái, còn có hơi ấm còn sót lại chưa tiêu tan, giống như sờ lên một khối lưu ly bóng loáng.
- Chít chít chít!
Văn Bảo Thử vẫn luôn ở bên trong xương sườn A Ngốc đột nhiên hưng phấn lớn tiếng kêu lên.
- Bảo bảo bảo bối! ! !
Văn Bảo Thử từ trong khe hở xương sườn A Ngốc thò đầu ra, chen đến mức cái đầu đều sắp biến hình, tròng mắt cũng sắp lồi cả ra, móng vuốt vươn ra điên cuồng duỗi ra bên ngoài, không ngừng cào lung tung trong không khí.
- Tên nhóc nhà ngươi nhìn cái gì cũng đều là bảo bối.
Cao Bằng im lặng trợn trắng mắt.
Mặc dù không quá tin tưởng Văn Bảo Thử có thể thực sự tìm tới cái bảo bối gì, nhưng nếu đã tới đây rồi cũng không để ý tốn chút thời gian tìm kiếm một chút.
. . .
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
- Ngươi nói bảo bối là ở dưới lòng đất này sao?
Cao Bằng lau mồ hôi trán, nghi ngờ hỏi.
Cũng đã đào hơn một tiếng rồi, sao còn chưa nhìn thấy bảo bối trong miệng Văn Bảo Thử đâu, dưới hố ngoại trừ cát thì vẫn chỉ là cát.
Văn Bảo Thử nằm nhoài ở rìa hố, cái đuôi liên tục vung vẩy, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới.
- Nhanh, nhanh.
- A Ngốc, chúng ta tiếp tục đào.
Cao Bằng cúi đầu tiếp tục đào hố.
Cao Bằng đã được gia trì một phần sức mạnh của A Ban, nếu chỉ đơn thuần nói về sức mạnh thì có lẽ còn lớn hơn so với A Ngốc.
Cái hố dưới lòng đất càng ngày càng sâu, diện tích dần dần mở rộng, hai cái máy xúc hình người điên cuồng đào bới.
Ầm!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, Cao Bằng cảm giác như mình chạm phải vật cứng gì đó.
Gạt lớp cát mịn phía trên, lập tức lộ ra một đoạn bạch ngọc thanh khiết bóng loáng.
Bạch ngọc?
Cao Bằng nghi ngờ tiếp tục đào móc.
Phối hợp với A Ngốc mới rốt cục đào được khối tàn ngọc này ra.
Khối ngọc dài chừng ba mét, vùng rìa có dấu răng cưa không hoàn chỉnh, đây cũng là nguyên nhân Cao Bằng cho rằng nó là tàn ngọc.
Trên một khu vực ở mặt ngoài khối tàn ngọc này có hoa văn, mỗi một đạo hoa văn đều cực kì phức tạp.
Màu nền trắng toát, xuyên qua chỗ gãy tàn ngọc có thể trông thấy mấy chấm li ti màu đỏ tươi.
Khi ngón tay chạm lên mấy chấm đỏ li ti ấy, Cao Bằng cảm thấy nóng rực, thậm chí mơ hồ còn có vẻ đau nhức. Từ sau khi hắn học được đấu chuyển tinh di cũng rất ít cảm nhận được loại cảm giác này.
Ở một bên, xương ngón tay A Ngốc đột nhiên tỏa nhiệt, ngay sau đó toát ra khói xanh, đầu xương ngón tay trở nên đỏ rực.
Cao Bằng vội vàng buông tay, nhìn về phía khối ngọc với vẻ nghi ngờ không thôi.
Nói là ngọc, nhưng Cao Bằng càng cho rằng nó giống như một khối. . . xương?
Mặc dù có chút khoa trương, nhưng Cao Bằng cảm giác chính là như vậy.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top