Chương 319: Tiểu Hoàng Bành Trướng
Cao Bằng ném miếng thịt bé tí này vào trong miệng, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khoang miệng, nhưng không hề có mùi tanh của thịt tươi, trái lại còn mang theo một tia thơm ngọt nhàn nhạt.
Nuốt vào trong bụng, một luồng ấm áp nhàn nhạt sưởi ấm dạ dày, Cao Bằng cảm giác toàn thân mình đều có tinh thần hơn nhiều.
- Rốt cuộc đã tập hợp đủ loại tài liệu cuối cùng để Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu tiến hóa.
Cao Bằng cười nhạt một tiếng, ước lượng Huyết Nhục Ma Bàn Thạch trong tay, nhanh chân rời khỏi sân bay.
…
Trong một phòng thí nghiệm đóng kín nằm sâu dưới lòng đất trong tập đoàn Nam Thiên, Tiểu Hoàng đã ngủ say một tháng nay đang chậm rãi thức tỉnh.
Tấm lưng rộng lớn chậm rãi giãn ra, một chất lỏng trong suốt chảy xuống, một đôi cánh tráng kiện chậm rãi giãn ra. Làn da trên cơ bắp màu vàng nhạt kia có một số nếp nhăn, nhìn thoáng qua có vẻ hơi uể oải.
Đường vân màu lam chằng chịt càng trở nên phức tạp hơn, nhưng mà đường vân từ cổ trở lên lại ít dần, tới đỉnh đầu trụi lủi thì chỉ còn lại một hoa văn hình tròn giống như vòng hoa. Tiểu Hoàng khoanh hai cánh trước ngực, cơ ngực gồ lên cao, có một loại cảm giác anh hùng tịch mịch như tuyết.
Ta lại trở nên mạnh hơn.
Trên thế giới này người có thể cướp tiền của mình lại càng ít hơn.
Tiểu Hoàng híp mắt lại, mỏ vịt nhếch lên, duỗi tay phải đấm ra một quyền kéo theo một chuỗi tàn ảnh thật dài.
Bành!
Tay phải nắm chặt, không khí từ ngón tay nổ bắn ra như dòng nước, không khí giữa lòng bàn tay bị mạnh mẽ vồ nát! Làn da trên cánh trở nên bóng loáng căng đầy, giàu tính co giãn.
Tiểu Hoàng cảm nhận được một cảm giác phong phú trước nay chưa từng có, loại cảm giác phong phú ấm áp này lấp đầy lồng ngực của nó, loại cảm giác này gọi là hạnh phúc.
Không, trong lồng ngực của mình không phải là hạnh phúc, đó là vũ trụ!
Tiểu Hoàng nhớ tới một tháng trước nó xem một bộ phim hoạt hình, trong đó có một đám quái vật không lông mặc áo giáp nói cái gì mà tiểu vũ trụ bộc phát gì gì đó. Khẳng định là trong cơ thể mình cũng đã thức tỉnh một vũ trụ, Tiểu Hoàng rất chắc chắn rằng trong cơ thể mình có một vũ trụ. Ta là một con vịt mạnh như vậy, trong người chắc chắn có vũ trụ.
Đi dọc theo cầu thang, một cánh cửa sắt ngăn ở trước mặt nó.
Trên cửa sắt có một cái chốt sắt, mà Tiểu Hoàng thì lại không nhìn đến cái chốt này.
Đỉnh cánh nắm chắc thành quyền rồi đấm ra, chỗ cửa sắt bị đấm trúng vặn vẹo lõm vào phía trong, sau đó như gợn sóng lan ra xung quanh, sắt thép phát ra âm thanh rên rỉ không chịu nổi gánh nặng.
Oanh!
Cửa sắt bị một lực mạnh mẽ đấm nát.
Tiểu Hoàng nghênh ngang bước từ bên trong ra ngoài, bởi vì nó quá cao nên đầu bị đỉnh cửa cản lại. Tiểu hoàng nhăn mày, đầu va mạnh một cái, đỉnh cửa bị va sụp một mảng lớn, lúc này mới giương cổ lên, nghênh ngang đi ra ngoài.
Đúng lúc Hoàng Á đang đi ở gần đó nhìn thấy một màn này, thân thể lảo đảo một cái, hắn phát hiện Tiểu Hoàng càng ngày càng bạo lực.
Sau khi ra khỏi căn phòng dưới mặt đất Tiểu Hoàng phát hiện đã không thấy Cao Bằng, xung quanh biệt thự cũng không có mùi vị của hắn. Cao Bằng ít nhất cũng đã có một tuần không ở gần biệt thự, nếu không thì mùi của hắn trong không khí không thể nào nhạt như thế này.
Không tìm được Cao Bằng Tiểu Hoàng cũng không vội, dù sao thông qua huyết khế nó có thể cảm giác được hiện tại Cao Bằng còn sống.
Nhất thời Tiểu Hoàng có chút nhàm chán không biết đi nơi nào. Nghĩ một chút, con mắt đột nhiên sáng lên.
Cửa lớn biệt thự nhà họ Cao được xây dựng rất rộng rãi khí phái, Tiểu Hoàng mở cửa lớn ra đi vào phòng khách, đi đến cạnh ghế salon đặt mông ngồi lên, chiếc ghế không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng kẽo kẹt. Tiểu Hoàng quen thuộc nhấn nút mở trên điều khiển TV.
Nếu như lúc này Cao Bằng nhìn thấy thuộc tính của Tiểu Hoàng thì nhất định sẽ phát hiện trạng thái Tiểu Hoàng đã biến thành【Cực độ bành trướng】.
Tiểu Hoàng lắc mông qua trái, ngoáy mông qua phải. Nó cảm thấy vô cùng hài lòng, đây là ghế sô pha bình thường Cao Bằng hay ngồi.
Ta... Tiểu Hoàng... Hôm nay cũng ngồi ở đây!
Hừ, không biết lúc nào Cao Bằng mới trở về đây, vị trí của hắn cứ để cho ta ngồi tạm hai ngày đi. Tiểu Hoàng nằm ngửa ra sau, toàn bộ thân thể đều nằm trọn trên cái ghế sô pha êm ái, giống như đang nằm trong một đống bông.
Tiểu Hoàng thoải mái nheo mắt lại, trách không được Cao Bằng thích ngồi ghế sô pha.
Nằm trên ghế sô pha, Tiểu Hoàng nhìn thấy trên bàn để chén trà mà bình thường Cao Bằng hay dùng, ánh mắt nó sáng lên, lập tức ngo ngoe muốn động. Nếu đã ngồi ở vị trí của Cao Bằng, vậy có phải cũng thuận tiện ….
Lúc này màn hình TV sáng lên, âm thanh tiết mục đó phát ra khiến Tiểu Hoàng chú ý.
Một chén trà đương nhiên không thể hấp dẫn bằng một bức tranh thu nhỏ có thể động đậy.
Nhưng mà sau khi mở TV ra thì lại không phải là bộ phim hoạt hình mà trước đây Tiểu Hoàng xem, trên TV chỉ là mấy nhân loại không có lông đứng chung một chỗ. Một người trong đó ngậm một cái đồ chơi mà trước đây A Ngốc thường xuyên chơi, đắc ý cười nói.
- Muốn làm chuyện lớn, muốn thành công thì có ba điều kiện. Tiền mặt, tiền mặt, cuối cùng vẫn là tiền mặt!
Hai mắt Tiểu Hoàng mở lớn, người này nói thật có đạo lý!
Vì câu này mà Tiểu Hoàng vốn đã định đổi kênh quyết định xem tiếp.
- Đi ra ngoài xã hội lăn lộn nhất định phải có uy tín, nói giết cả nhà ngươi thì nhất định phải giết cả nhà!
- Ngươi cho rằng dễ dàng ăn tiền của ta như vậy sao? Chín ra mười ba trở lại, hiểu không.
Từng câu trong lời kịch làm cho Tiểu Hoàng như si như say.
Ngay cả khi Cao Bằng mở cửa trở về mà nó cũng không phát hiện được.
Cao Bằng nhìn thấy Tiểu Hoàng si mê xem TV như thế cũng không đi quấy rầy nó. Hiếu kì liếc mắt nhìn TV, muốn nhìn một chút rốt cuộc Tiểu Hoàng đang xem phim điện ảnh gì.
Nhìn thấy tên phim, trong nháy mắt sắc mặt Cao Bằng trở nên quái lạ, cầm điều khiển TV lên đổi kênh truyền hình điện ảnh sang kênh thiếu nhi.
Phát hiện tiết mục bị đổi Tiểu Hoàng ngơ ngác xoay đầu lại nhìn Cao Bằng.
- Cạc?
- Con vịt nhỏ như ngươi thì xem phim giang hồ cái gì chứ, xem kênh thiếu nhi của ngươi đi.
Cao Bằng trách móc.
Trong TV, mấy đứa trẻ đang chạy nhảy đùa giỡn trong hoa viên…
Trong đó có một bảo bảo uốn éo mông một cái, thẹn thùng hô lên.
- Meo cô, meo cô?
Tiểu Hoàng,
- …
- Ông Lưu, cháu đang chuẩn bị cho Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu tiến hóa.
Cao Bằng nói chuyện với ông Lưu qua điện thoại.
Bên kia điện thoại ông Lưu có chút ngoài ý muốn, nhưng bản lĩnh Cao Bằng hắn cũng biết đến, nếu Tiểu Bằng đã nói thế thì khẳng định là chính xác.
- Được, ta lập tức gọi Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu trở về, lúc này chắc hẳn nó vẫn còn ở trên núi cao tiến hành huấn luyện phụ trọng cực hạn.
Cách Nam Thiên không xa là một toà núi cao hiểm trở. Trên đỉnh núi, một con chim lớn có thân hình khôi ngô cường tráng, tựa như Tiểu Hoàng đã được phóng đại mấy trăm lần đang trồng cây chuối bằng một cánh.
Trên cánh bên kia có một khối Thanh Nham có thể tích gấp hai lần nó, không ngừng dùng cánh nâng lên hạ xuống. Đôi mắt tựa như nhuốm máu băng lãnh không cảm xúc, trong lỗ mũi phun ra hơi nước có nhiệt độ cao.
Động tác của con chim lớn này hơi dừng một chút, vung cánh ném khối Thanh Nham đi, sau đó đứng dậy. Những chiếc vuốt sắc bén như móc câu cắm sâu vào vách đá, hít hai hơi thật sâu, sau đó trong miệng phát ra một tràng tiếng hót vang dội.
Hai cánh chấn động, phóng lên tận trời!
…
Hai mắt Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu híp thành khe nhỏ, ông Lưu có chút bận tâm đứng ở bên cạnh.
Làm chủ nhân của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu, ông Lưu cũng không phải là chưa từng tìm người đến cường hóa phẩm chất của nó, nhưng mà mỗi lần đều thất bại.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu tiến hóa có chút đặc thù, nó không ngừng tôi luyện cơ thể của chính mình giống như tăng nhân khổ hạnh, tin tưởng rằng thống khổ trắc trở sẽ mang tới cho mình lực lượng mạnh hơn nữa.
Điều này khiến cơ thể của nó trở nên mạnh mẽ một cách cực đoan, vì vậy cũng làm cho nó khó mà cường hóa được.
----------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top