Chương 339: Bắt Sống
- Ngươi phải tin tưởng ta, ở trong trí tưởng tượng của ta thì đầu hắn còn lớn hơn so với đầu heo, khoảng cách gần như vậy coi như là một con quái vật cấp Tinh Anh ta cũng có lòng tin bắn nổ đầu nó, đầu người làm sao có thể cứng rắn hơn đầu quái vật.
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa xoa xoa bờ vai có chút đau nhức của mình. Dù cho tố chất thân thể đạt được phản hồi từ Ngự Thú nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau, độ giật của súng bắn tỉa ghê gớm thật.
Đang chiến đấu trên không trung Tiểu Diễm đột nhiên dừng lại một lát, sau đó tiếp tục quần chiến cùng với Dực Xà Mãng. Nhưng mà tiết tấu công kích tăng nhanh rất nhiều, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hót bi thương, nhìn qua tựa hồ hết sức thống khổ, vì chủ nhân chết đi mà điên cuồng.
- Nhanh lên, mặc dù có âm thanh từ cuộc chiến của hai Ngự Thú che dấu, nhưng nói không chừng người ở bên Nam Thiên đã nghe thấy được tiếng súng.
- Ừ, thừa dịp cái con quái vật này bị cuốn lấy thì chúng ta nên nhanh chóng rời đi.
Thiếu phụ tóc đỏ gật đầu,
Người đàn ông đầu trọc xăm hình liếm liếm bờ môi, mắt nhìn mấy người ở sau lưng, sau đó bước nhanh chạy đến vị trí của Cao Bằng cách đó khoảng mười mét.
- Tinh hạch cũng không thể lãng phí được, ta đi nhặt về đã, đến lúc đó phải chia cho ta phân nửa tinh hạch ở bên trong.
Từ trên xe tải có một người đàn ông tóc vàng dáng người khôi ngô nhảy xuống, trên người mặc một bộ đồ ngụy trang, trên tay cầm một khẩu Barrett. Người đàn ông tóc vàng vỗ vỗ vào thùng xe phía sau, một con Ngự thú kỳ quái sau lưng mọc ra bốn cái cánh bước ra ngoài, nhìn qua có chút giống chim hải âu loại lớn, nhưng lại có đến hai đôi cánh.
Trên lưng con chim hải âu lớn có chỗ ngồi cố định, dây an toàn và các loại trang bị khác. Người đàn ông tóc vàng, thiếu phụ tóc đỏ và một người đàn ông có chòm râu dài bù xù khác cưỡi lên lưng nó, khi nhìn thấy đầu trọc chạy tới sờ thi thể, người đàn ông tóc vàng nhíu lông mày, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trong lúc bất chợt người đàn ông tóc vàng vỗ trán một cái, hắn nghĩ đến một chuyện, đó chính là khi viên đạn trúng vào Cao Bằng thì dường như hắn không nhìn thấy máu chảy ra.
Theo lý thuyết ở khoảng cách gần như vậy đừng nói một cái đầu người, cho dù là bức tường dày cũng sẽ bị oanh ra một cái lỗ thủng!
Không chảy máu? !
Người đàn ông tóc vàng biến sắc, nhanh chóng vỗ vào lưng của Tứ Dực Tín Thiên Ông,
- Đi mau!
- Thế nhưng đậu bổng còn chưa quay trở về.
Người đàn ông có chòm râu bù xù mở miệng nói.
- Không cần đợi tên ngốc ấy.
Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nói.
Cũng gần như ngay lúc đó, người đàn ông đầu trọc xăm hình đang sờ vào thi thể thì đột nhiên phát hiện cánh tay mình bị một cánh tay khác giữ chặt lấy. Hắn vừa cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Cao Bằng vốn đã chết đi bỗng nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn, một người đã chết tự nhiên lại trợn mắt!
Chuyện này quá đáng sợ.
Người đàn ông đầu trọc xăm hình rùng mình sởn tóc gáy, sau lưng phát lạnh, lông tơ dựng đứng. Đánh chết ngươi không phải là ta, ngươi tìm ta làm gì.
- Không cần phải sờ loạn, điều cơ bản như vậy có biết hay không?
Cao Bằng nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói.
Không đợi hắn trả lời, Cao Bằng nhếch miệng cười cười, cánh tay dùng sức, trong chớp mắt đã bóp nát cẳng tay của người đàn ông đầu trọc.
- A!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ bầu trời đêm.
Mấy người ở trên lưng Tứ Dực Tín Thiên Ông nhìn qua mảnh đất dưới chân càng ngày càng nhỏ, không nhịn được thả lỏng cơ thể.
Xác chết Cao Bằng vùng dậy tất nhiên bọn họ không tin, coi như xác chết vùng dậy cũng không có nhanh như vậy. Chỉ có một khả năng, đó chính là Cao Bằng căn bản không có chết.
Khoảng cách gần như vậy mà lại chịu được một phát đạn Barrett, còn là dưới tình huống bất ngờ cũng không thể giết chết được Cao Bằng, vậy thì e rằng vũ khí khoa học kĩ thuật có thể uy hiếp được hắn đã lác đác không có mấy, có lẽ chỉ có vài loại "Đạn" cao cấp nhất mới có thể.
- Đi thôi, ở trên địa bàn khu Hoa Hạ căn bản không có cơ hội giết giết hắn.
Giọng điệu của thiếu phụ tóc đỏ có chút tiếc nuối.
Đột nhiên, Tứ Dực Tín Thiên Ông phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, tốc độ bay bỗng nhiên chậm đi một chút.
Ngay ở phía trước vài trăm mét, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một con Mộc Khổng Tước khô lâu trôi nổi trong hư không. Con khô lâu khổng lồ này mở rộng hai cánh, tựa như quạt lông chỉ còn lại khung xương, khí tức vô cùng khủng bố âm trầm. Linh hồn hỏa diễm màu trắng dày đặc nhảy nhót trong hốc mắt, nhìn chăm chú vào tất cả bọn họ.
Thiếu phụ tóc đỏ đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía Mộc Khổng Tước, nàng cảm giác nó rất quen mắt.
- Đây chỉ là một bộ xương khô mà thôi, đụng nát nó!
Người đàn ông tóc vàng rất bình tĩnh, hắn đã không chỉ một lần đối phó với quái vật loại khô lâu. Khô lâu là một loại sinh vật rất dễ đối phó, loại sinh vật này có khung xương rời rạc, thân thể chính là điểm yếu của chúng nó. Hơn nữa đại đa số khô lâu chỉ còn dư lại năng lực cận chiến, cho nên đây là một loại sinh vật rất gân gà, trong cùng đẳng cấp đa số đều không mạnh.
Sau một khắc, dưới người Mộc Khổng Tước xuất hiện một cái quầng sáng màu trắng có rất nhiều vân gỗ. Quầng sáng ảm đạm chiếu lên sắc mặt ảm đạm của bọn họ. . .
Mộc Khổng Tước phát ra một tiếng hót khàn khàn, tựa như tiếng chiêng trống cũ nát bị gõ vang.
Khung xương ảm đạm va chạm phát ra tiếng đương đương đương giòn vang, phảng phất có một chuôi lợi kiếm sắp lao ra!
Tứ Dực Tín Thiên Ông nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân vốn định chuẩn bị lao đến, kết quả cảm nhận được sát khí mãnh liệt phóng xuất ra từ bên trong cơ thể Mộc Khổng Tước, sợ tới mức run lẩy bẩy, quay người chạy trốn theo một phương hướng khác.
Hô!
Mấy người ngồi ở trên lưng Tứ Dực Tín Thiên Ông chỉ cảm thấy tầm mắt bị che chắn. Tuy rằng bên trong cơ thể của Mộc Khổng Tước khô lâu có rất nhiều khe hở, thế nhưng khi có nhiều khung xương đan chéo vào nhau như vậy cũng sẽ tạo thành một bóng đen to lớn.
Tầm mắt nhất thời tối sầm, cùng với đó là khí tức hư thối của người chết và kình phong cuồng bạo.
Phốc phốc!
Cốt trảo sắc bén của Mộc Khổng Tước đơn giản xé rách cánh của Tứ Dực Tín Thiên Ông, sau đó ôm lấy cánh, một chiếc cánh trong đó bị cứng rắn giật xuống! Lông vũ có hai màu đen trắng của Tứ Dực Tín Thiên Ông bị lây dính một vùng màu đỏ nhìn mà giật mình.
Sau một khắc trời đất quay cuồng, ba người trên lưng Tứ Dực Tín Thiên Ông bị rơi từ trên cao xuống.
Sức hút của trái đất mang đến cảm giác mất trọng lượng cực kỳ mạnh.
Ba người cảm giác trái tim phảng phất muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, lúc sắp rơi xuống mặt đất thì đột nhiên dừng lại.
Mộc Khổng Tước tóm lấy ba người rồi chậm rãi đáp xuống trước cổng chính của tập đoàn Nam Thiên.
Cao Bằng ung dung ngồi ở trên ghế, chậm rãi lấy khăn tay bằng lụa lau chùi bàn tay mình.
- Các ngươi làm rất tốt, vừa rồi đã đánh ta rất đau.
Cao Bằng chỉ vào trán của mình,
- Rất chuẩn, trúng giữa trán.
Người đàn ông tóc vàng gắt gao nhìn chằm chằm vào trán của Cao Bằng, tựa hồ muốn xem có điều gì bất đồng không. Thế nhưng, mặc cho hắn quan sát như thế nào cũng không thể phát hiện một chút xíu vết đỏ ở trán Cao Bằng.
- Không ngờ ngươi còn có một con Ngự thú cấp Lĩnh Chủ khác.
Người đàn ông tóc vàng rất bướng bỉnh, bên trong tài liệu căn bản không có tin tức nào về con Mộc Khổng Tước này.
- Cao thiếu.
Trịnh Thiết Tráng rất phẫn nộ, bản thân vừa mới đảm nhiệm vị trí trưởng bộ phận tác chiến liền phát sinh loại chuyện này, đây quả thực là đang đánh vào mặt hắn! Đánh vào mặt mũi của bộ phận tác chiến.
- Tách ra mang đi thay phiên thẩm vấn. Mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn biết bọn họ đến từ chỗ nào, nhận lệnh ai sai khiến tới giết ta.
Cao Bằng nhàn nhạt nói.
- Xin Cao thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ cạy được miệng bọn họ!
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top