Chương 340: Giấy Chứng Nhận Của Cao Bằng
Sau khi mấy người kia bị dẫn đi, Cao Bằng thoải mái ngồi trước cửa lớn của tập đoàn. Hắn muốn xem thử còn dư nghiệt nào không. Lần này, hắn không che giấu tâm tư làm gì.
Nói thật, đúng là rất kích thích, kích thích hơn vận động cực hạn kia nhiều.
Có cái gì có thể kích thích hơn việc bị Barrett bắn vào đầu chứ.
Cao Bằng ngẫm nghĩ một lát, tựa hồ sữa tắm đạn hạt nhân có vẻ cũng rất tốt!
Hắn mang ghế dựa ra nằm ngoài cửa chính, trước ngực đeo thẻ bảo vệ. Tiểu Diễm, Tiểu Hoàng, Đại Tử và A Ngốc đứng ở bốn phía xung quanh.
Trước ngực Đại Tử treo một tấm bảng gỗ có ghi “3500”
Trước ngực Tiểu Diễm treo một tấm bảng gỗ có ghi “2800”
Trước ngực Tiểu Hoàng treo một tấm bảng gỗ có ghi “2000”
Bởi vì Đại Tử nằm sấp nên bảng gỗ được buộc theo dọc đầu, tựa như đang đội một cái mũ giáp vậy.
Nó chạy đến trước mặt Tiểu Hoàng nhìn một chút, sau đó bình tĩnh suy nghĩ về con số trên đó. Khả năng toán học thấp kém của Đại Tử chỉ có thể cộng trừ những phép tính đơn giản.
Trên đỉnh đầu của mình là 3 + 5 = 8
Tiểu Hoàng này chỉ có 2. Đại Tử âm thầm cười lạnh, xem ra mình vẫn được Cao Bằng sủng ái hơn.
Nó chạy đến trước mặt Tiểu Diễm, nhìn kỹ tấm bảng gỗ trước ngực Tiểu Diễm, đột nhiên hai mắt đanh lại.
2…8…
Đại Tử cực kỳ căng thẳng vận dụng trình độ toán học mà mình đã được học trong một tháng.
Hai cộng tám bằng mười.
Ầm ầm!
Đại Tử như bị sét đánh.
Tiểu Diễm cúi đầu nhìn con rết đang tự diễn hài kịch trước mắt, hai cánh gác sau lưng, vừa lắc đầu vừa nhảy rời đi.
…
- Phía trước là tập đoàn Nam Thiên, em có nhìn thấy cao ốc Minh Châu kia không? Đó là cao ốc của tập đoàn Nam Thiên và là kiến trúc tiêu chí ở tân khu Dương Thành.
Có người ngẩng đầu chỉ chỏ.
- Anh, anh thật sự muốn đi khiêu chiến với Cao Bằng sao?
- Đương nhiên. Nghe nói hắn là đệ nhất thiên tài khu Hoa Hạ, anh cũng từng xem hắn thi đấu rồi, ngự thú của hắn đúng là rất mạnh. Nhưng bây giờ anh cũng có ngự thú cấp Lĩnh Chủ, mà còn là hệ Thần Thánh có thuộc tính khắc chế hệ Vong Linh của hắn nữa. Chỉ cần đánh bại hắn, anh sẽ nhất phi trùng thiên, thanh danh truyền khắp toàn bộ thế giới!
Thanh niên tóc nâu đi trước nở nụ cười tự tin.
Gần đến cửa lớn, sắc trời hơi tối nên không thể thấy rõ được khuôn mặt Cao Bằng đang ngồi ở đó, mấy người chỉ cho rằng đó một bảo vệ bình thường.
- Chào ngài, chúng tôi tới từ đại khu Ưng Liệt. Lần này tới đây hy vọng có thể khiêu chiến với người thanh niên mạnh nhất khu Hoa Hạ Cao Bằng…
Thanh niên tóc nâu nói bằng tiếng Hán.
Không hiểu vì sao, sau khi nói xong câu đó hắn lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên cổ quái.
- Có thể khiêu chiến.
Cao Bằng liếc nhìn hắn một cái, đặt điện thoại di động trong tay xuống rồi hỏi:
- Các ngươi có mang theo Barrett không?
Người thanh niên tóc nâu ngơ ngác. Barrett, cái quỷ gì?
Cao Bằng nghiêm túc quan sát trạng thái trên khung số liệu của thanh niên tóc nâu, sau khi xác nhận không phải ngụy trang mới ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt trở nên hòa ái:
- Thiếu niên, là cậu muốn khiêu chiến với tôi sao? Có cần đến gói combo không, tới đây tới đây, tôi chậm rãi nói cho cậu biết.
Người thanh niên tóc nâu bình tĩnh nhìn Cao Bằng, hơn nửa ngày mới xác nhận được thân phận của hắn, tỉnh tỉnh mê mê đi theo sang một bên. Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, sắc mặt thanh niên tóc nâu có vẻ rất kỳ quái, sau đó hai người lại tiếp tục khua tay múa chân so sánh với nhau một hồi lâu.
Nửa giờ sau, người thanh niên tóc nâu hơi hoảng hốt ôm giấy chứng nhận cẩn thận rời khỏi tập đoàn Nam Thiên.
- Anh, các ngươi ai thắng vậy? Cái giấy chứng nhận trong ngực anh là gì đó?
Em của người thanh niên tóc nâu tò mò cầm lấy giấy chứng nhận từ thanh niên tóc nâu.
Trang bìa của nó có mấy chữ lớn mạ vàng “Giấy chứng nhận thành tích”, bên dưới còn có một hàng chữ tiếng Anh nhỏ.
Hai người chưa từng tiếp xúc với văn hoá người Hán nên chỉ cảm thấy rất bức cách. Ở nước ngoài, giấy chứng nhận thành tích chỉ là một tờ giấy thôi, mà giấy chứng nhận trong tay hắn lại dày như cục gạch, còn nặng nữa…
Hai người mở giấy chứng nhận ra, bên trái là hình nửa cơ thể của A Ngốc, bên phải là mấy chữ tiếng Anh.
Tuyển thủ Abigail, vào ngày mùng một tháng ba năm bốn theo lịch Tân Liên Minh đã khiêu chiến thành công Hài Cốt Bạo Quân, đặc biệt ban chứng nhận cổ vũ.
Ban chứng nhận: Cao Bằng.
Phía dưới cùng còn có chữ ký của Cao Bằng bằng tên tiếng Trung và bính âm, bên cạnh là một dải mã vạch.
- Anh!
Người em của Abigail mộng bức, cái này...
- Người khác sẽ tin sao? Thứ này chẳng có chứng cứ, chỉ là một tờ giấy chứng nhận đơn thuần mà thôi.
Người em trai dở khóc dở cười. Bình thường anh mình tinh minh như thế, sao hôm nay lại ngớ ngẩn thế này.
- Có thấy mã vạch này không?
- Có.
- Em quét thử một cái mà xem.
Người em trai nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại di động ra quét thử mã vạch, rất nhanh giao diện đã chuyển sang một đoạn video chiến đấu. Trong video, ngự thú Thần Thánh Độc Giác Mã của anh trai mình giao chiến chính diện với Hài Cốt Bạo Quân của Cao Bằng, cho dù chồng chất vết thương nhưng cuối cùng Thần Thánh Độc Giác Mã vẫn đánh bại được Hài Cốt Bạo Quân!
- ???
Thiếu niên tóc vàng há to miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Xem ra không có vấn đề gì, nhưng tại sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
- Cao Bằng là ngự sử thanh niên mạnh nhất mà anh đã từng gặp, ngoài Hài Cốt Bạo Quân hắn còn có sáu con ngự thú cấp Lĩnh Chủ khác. Hắn đã đồng ý với anh, anh có thể thay phiên khiêu chiến với tất cả ngự thú của hắn. Nhất định anh phải tập hợp đủ bảy bản giấy chứng nhận, chính diện đánh bại tất cả ngự thú của hắn!
Hai mắt Abigail loé sáng.
Thiếu niên tóc vàng,
- …
- Đúng rồi, Crow, em còn bao nhiêu tiền? Cho anh mượn trước một chút, một thời gian nữa anh sẽ giả.
Abigail vỗ vỗ vai em trai.
…
- Cao thiếu, đã hỏi được rồi, những người này đến từ Bạch Kim Chi Thủ.
Trịnh Thiết Tráng báo cáo.
Bạch Kim Chi Thủ…
Cao Bằng nheo mắt lại. Thì ra là người quen cũ, giờ thì không có gì kỳ quái nữa.
Nhổ cỏ không diệt tận gốc, gió xuân tới lại mọc lên.
Có đôi khi mình muốn nhất tiễn mẫn ân cừu, nhưng kẻ địch lại không nghĩ như vậy.
- Được, tôi biết rồi. Anh xử lý sạch sẽ mấy người này đi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa. Chờ lát nữa anh dẫn theo vài người đi cùng tôi đến vịnh Đào Tử.
Vịnh Đào Tử, vô số công trình quân dụng đang được dựng ngay tại chỗ, hiện trường nóng như lửa, vô cùng bận rộn.
Con đê, thành luỹ, chướng ngại vật.
- Chỉ cần đám quái vật dưới nước kia lên bờ, nơi gần nhất sẽ là vùng này. Hơn nữa đây cũng sẽ là khu vực giảm sóc, có vùng nước cạn, dễ dàng đổ bộ nhất. Bên cạnh đều là vách núi rất cao, mặc dù vẫn cần đề phòng quái vật thừa cơ đổ bộ nhưng chúng ta cũng không cần thiết kế phòng ngự, bởi vì vách đá chính là tuyến phòng ngự tốt nhất.
Nhìn qua công sự phòng ngự được xây ngay trước mắt, mấy ngự sử đằng sau dẫn theo ngự thú của mình đi làm quen với hoàn cảnh.
Dương Thành đã coi trận đại chiến này như một trận chiến tranh, một trận chiến giữa loài người và quái vật.
Nếu là chiến tranh, vậy thì nhất định phải chiến đấu với kẻ địch trong hoàn cảnh có lợi cho mình.
Chiến đấu với bọn quái vật kia trong đại dương là một hành vi ngu xuẩn, nhưng khi lên đất liền thì phần lớn quái vật ở đại dương sẽ bị yếu đi vài phần.
- Vấn đề là đám quái vật này không phải kẻ ngu, bọn chúng sẽ lên bờ sao?
Một người đàn ông mặc áo jacket đen lớn tiếng nói.
Sau lưng người đàn ông này là một con Hồng Văn Kiếm Xỉ Hổ cao ba mét dài gần bảy mét, cái đuôi lông xù đỏ rực giống như một ngọn đuốc. Chữ Vương trên trán đen như mực, lưng như dãy núi, không ngừng đi qua đi lại sau lưng chủ nhân.
- Hổ Vương yên tâm, nếu như chúng ta xây dựng công trình phòng ngự ở chỗ này thì nhất định sẽ có biện pháp ứng đối.
Nhân viên quân đội tranh thủ thời gian nói với người đàn ông này.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top