Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 363: Triệu Thượng Tướng Quân

Chương 363: Triệu Thượng Tướng Quân
Đứng thẳng mọc rễ, chân trái tựa như cái đinh cắm thật sâu vào trong đất, quán tính cường đại kéo theo đùi phải và toàn bộ thân hình xoay tròn một trăm tám mươi độ!
Oanh! ! !
Một gốc cây khô trong nháy mắt nổ mạnh, hóa thành mảnh vỡ đầy trời.
“Két”, nổ tung như một quả lựu đạn. Hai gốc cây khô khác kịp thời phản ứng, cành cây khô quắt tựa như vô số móng vuốt yêu ma quỷ quái vồ tới.
Mờ mờ ảo ảo, tầng tầng lớp lớp.
Cùng với tiếng quạ đen kêu chói tai, trong nháy mắt như rơi vào trong ác mộng.
Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử tựa hồ đã sớm dự liệu được, lỗ tai khẽ giật giật, cổ lắc lư, linh hoạt né tránh.
Từng cành cây như trường xà màu đen bắn qua tai Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử. Cùng lúc đó, nắm đấm của Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử cũng xẹt qua như lưu tinh.
Ầm ầm ầm.
Tàn ảnh va chạm kịch liệt, cả người Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử hóa thành một cái bóng lướt qua giữa hai cây khô. Hai chân, song quyền, cái đuôi, tất cả những bộ phận có thể tấn công đều biến thành vũ khí.
Trong không khí chỉ còn lại kim quang di chuyển qua lại.
Đùng đùng, rắc rắc rắc.
Âm thanh đứt gãy liên tiếp vang lên.
Cành cây màu đen bị đấm gãy liên tục, vụn cành bay tứ tung, còn kèm theo cả lông vũ màu đen của đám quạ bay lơ lửng giữa không trung.
Quyền phong quét qua, lông vũ màu đen bay múa khắp trời.
Ầm ầm.
Sau hai âm thanh cuối cùng đã kết thúc.
Hoàng Kim Huyền Quang Quyền Vương Đại Thử thu hai tay lại, mặt không đổi tình đi tới chỗ Huyền Âm Minh Hỏa.
Sau lưng nó là hai cái cây khô đã bị cắt thành vô số mảnh vỡ, từng con quạ màu đen nát thành mảnh nhỏ nằm trên lớp đất bùn lạnh lẽo.
Đuôi dài vung vẩy quét bay một chuỗi huyết tinh.
Dường như Huyền Âm Minh Hỏa đã nhận ra nguy hiểm, hỏa diễm hơi lay động. Một khắc sau, đột nhiên phân ra một đóa hỏa diễm màu lam nhỏ chập chờn bay về phía Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử.
Đóa hỏa diễm màu lam này run run rẩy rẩy, nhìn qua tựa như một đứa trẻ ngây thơ.
Ngọn lửa màu lam cực kỳ mỹ lệ khiến cho người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử mặt không biểu cảm, dừng chân lại, sau đó rẽ một cái vòng qua rồi lại tiếp tục đi về phía chủ diễm.
Tiểu Lam Diễm ngơ ngác, chẳng lẽ ta không đáng yêu sao?
Nó cố gắng giãy dụa hai lần, nghẹn ra hai đốm lửa nhỏ. Phù phù, phù phù, tiếng lửa nổ yếu ớt nhỏ bé xen lẫn trong không khí.
Nhưng vẫn không ai để ý tới nó…
Quanh cơ thể Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử lóe lên ánh sáng màu vàng nồng đậm. Nó nhanh chóng lách qua vòng bảo vệ bên ngoài của Huyền Âm Minh Hỏa đi vào phần trung tâm, sau đó bỗng nhiên nắm chặt.
Tựa như bị nắm trúng yết hầu, Huyền Âm Minh Hỏa cố gắng giãy dụa, sau đó đành bất lực thu hỏa diễm lại. Hỏa diễm nhỏ dần, cuối cùng Huyền Âm Minh Hỏa chỉ còn là một cục đá màu xanh lam lớn bằng hạt táo, bốn phía của hòn đá có rất nhiều lỗ nhỏ. Màu sắc hòn đá có đậm có nhạt, nhưng đều là màu lam.
Muốn thu thập Huyền Âm Minh Hỏa chỉ có áp dụng cách này mới không làm hỏng bản nguyên hỏa diễm.
Nhưng dùng phương pháp này chắc chắn sẽ phải chấp nhận bị Huyền m Minh Hỏa thiêu đốt. Huyền Âm Minh Hỏa có thể đốt cháy cánh tay của quái vật cấp Thủ Lĩnh, chỉ có cấp Lĩnh Chủ trở lên mới có thể chống cự lại được.
- Lấy được một thứ rồi.
Nhân viên chiến đấu cao cấp nhẹ nhàng thở ra, xem ra có vẻ rất đơn giản.
Còn hai loại tài liệu nữa, có lẽ cũng dễ dàng thôi.
Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, càng đi vào trong nhiệt độ càng thấp.
Két.
Một mảng băng bị dẫm nát.
Chẳng biết từ khi nào mặt đất dưới chân đã có một lớp băng mỏng bao phủ một diện tích lớn, thảm thực vật cũng hoàn toàn bị đông kết lại trong băng.
Phía trước, cách một trăm mét là một căn nhà tường xám ngói đen, hơn phân nửa vách tường đã bị cây cối che phủ.
- Nơi này còn có người ở sao?
- Trong tài liệu có nói, sau tai biến thì người của thôn Trường Bình đều lần lượt dọn đi rồi.
- Nhưng ở trên bức tường kia có treo mấy xâu bắp ngô, có vẻ như mới được treo mấy hôm thôi.
Lâm Hinh Nhị chỉ vào tường ngoài rồi nói.

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Trong môi trường này cũng có người dám ở lại sao? Không… Đây không phải vấn đề quan trọng, ở đây thế mà còn có người sống?
Cũng có thể ở bên trong không phải…
Mấy người liếc nhìn nhau.
Một bóng người từ sau bức tường đi ra lấy bắp ngô treo trên tường xuống.
Hả?
Từ Hà Đề nhíu chặt lông mày. Đó là người, hắn tin chắc rằng người kia chính xác là một người sống.
Khi lấy bắp ngô, người kia cũng nhìn thấy đoàn người Từ Hà Đề. Dù sao mấy con ngự thú cũng rất lớn, có muốn che cũng không được. Người nọ vội vàng vứt bắp ngô xuống đất, sau đó cuống quýt chạy vào trong.
Một lát sau, có hai người từ trong thôn trang đi ra, sau lưng còn có hai con ngự thú.
Hai con ngự thú cùng là một loại, thân cao chừng ba mét, da màu đá xanh, mặc giáp da đỏ sậm, lông tóc khô héo từ trong mũ giáp rủ xuống, con ngươi màu vàng lờ vờ vô thần.
Hai con ngự thú này đều cầm kiếm ở tay trái, cầm thuẫn tay phải. Mặc dù bộ giáp tương đối cứng ngắc, nhưng vì chúng rất cao nên tốc độ cũng không chậm.
- Chào mọi người.
Người bên trái bước tới lên tiếng chào, giọng nói hơi khàn khàn.
Từ Hà Đề dò xét người kia. Nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng mà quần áo vẫn còn mới, chứng tỏ người này vừa đi đến căn cứ thành phố trong tháng này.
- Chào mọi người! Xin hỏi, các anh… là thôn dân bản địa sao?
Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý lắc đầu đáp:
- Không phải, chúng tôi không phải người địa phương.
Khi nhận mình không phải người địa phương, giọng nói hai người có vẻ hơi chần chừ, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
- Tướng quân muốn gặp mọi người.
Người bên trái lên tiếng.
- Tướng quân nào?
- Triệu Thượng tướng quân.
Lâm Hinh Nhị hơi biến sắc, sau đó nghĩ tới điều gì, nàng kín đáo quan sát hai người một chút rồi mới gật đầu:
- Vậy chúng tôi sẽ tới. Đường đường là Triệu Quát Tướng quân, há có chuyện dùng thủ đoạn hạ lưu.
- Triệu Quát, vì sao lại là Triệu Quát?
Nhân viên chiến đấu cao cấp nghi hoặc hỏi:
- Không phải người lợi hại nhất trong trận chiến Trường Bình là Sát thần Bạch Khởi sao? Người tôi sùng bái nhất là Bạch Khởi.
Từ Hà Đề im lặng nhìn anh ta:
- Bạch Khởi đã chết ở đây sao?
- …
Từ Hà Đề hơi giật mình nhìn Lâm Hinh Nhị. Lâm Hinh Nhị đáp lại anh ta bằng một ánh mắt khẳng định, Từ Hà Đề đắn đo không quyết được, nhưng nghĩ một chút vẫn đi theo.
Thôn trang được giữ gìn rất tốt, gần như không phải chịu nhiều phá hoại, cũng không có vết tích xây mới, phần lớn đều là kiến trúc cũ kỹ.
Lượn quanh mấy con đường, mọi người tới trung tâm của thôn.
Đây là một đại viện rộng rãi, ngoài cửa đại viện trú đóng hai mươi hồn binh, nhìn áo giáp trên người chúng và hai ngự thú phía sau thì chắc hẳn thuộc hai phe hoàn toàn khác nhau.
Cửa lớn mở ra, gió lạnh rít gào, một cơn gió từ trong phòng chậm rãi thổi ra.
Dường như trong phòng cũng đầy âm binh, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào ba người mới tới.
Từ Hà Đề thầm kêu khổ, lần này bị hại thảm rồi. Nhiều âm binh như vậy, dọc đường đi đến đây cũng đã nhìn thấy không dưới mấy trăm con.
Càng tới gần căn phòng này, cảm giác áp bách tỏa ra từ âm binh xung quanh càng mạnh.
Phía sau sân có một gian phòng mở rộng cửa, bên trong có một thân ảnh khôi ngô cao lớn ngồi chính giữa phòng. Tóc đen rối tung, mặc khôi giáp màu máu, sắc mặt hơi đen, ở bên trái chỗ ngồi là một thanh trường kiếm bằng đồng thau.
- Lâm Hinh Nhị chào Triệu Thượng tướng quân.
Lâm Hinh Nhị không hề luống cuống, nhìn thẳng vào người ngồi giữa phòng.
Nghe vậy, thân ảnh khôi ngô ngồi giữa phòng ngẩng đầu cười dài. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng:
- Ha ha ha, ha ha ha! Triệu Thượng tướng quân, Triệu Thượng tướng quân!
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất