Chương 22: Bạn gái anh không phù hợp
Diệp Phong và Tiêu Cường chỉ mới gặp nhau một lần, chưa thể coi là bạn bè thân thiết. Vì vậy, anh không tiện mở lời nhắc nhở, kẻo Tiêu Cường lại trở mặt với anh. Chuyện này, Diệp Phong càng không đời nào kể cho Tiêu Tiểu Tiểu. Cô nhóc ấy nhanh mồm nhanh miệng, nếu biết chị dâu mình có vấn đề, có khi sẽ tuôn ra hết ngay lập tức.
"Diệp Phong, Lễ hội văn hóa đá quý thường niên của Giang Thành sẽ khai mạc vào chiều nay. Nếu có thời gian, anh đi cùng tôi không?"
"Đến lúc đó, những nhân vật tai to mặt lớn ở Giang Thành đều sẽ tới tham gia cho náo nhiệt... Tô Tô và Tiểu Tiểu cũng sẽ đi đấy!"
"Một nhát dao nghèo, một nhát dao giàu. Môn đổ thạch này, chỉ cần gặp may mắn, một hòn đá không đáng giá cũng có thể lật kèo, giá trị tăng gấp trăm, nghìn lần trong chớp mắt, thú vị lắm đấy!"
Tiêu Cường mời Diệp Phong là muốn mượn cơ hội này để rút ngắn khoảng cách với anh. Người sống một đời, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Người càng có tiền thì càng sợ chết. Vì vậy, giữ mối quan hệ tốt với một vị thầy thuốc có y thuật tinh xảo tương đương với việc thêm một tầng bảo hộ cho sinh mệnh của mình.
Diệp Phong không hiểu đổ thạch là gì, nhưng nghe nói Đường Tô Tô cũng đi, anh liền không chút do dự gật đầu đồng ý. Anh và Đường Tô Tô đều là Tiên Thiên Linh Thể, khi hai người ở gần nhau, sẽ rất có lợi cho việc tu luyện. Lợi ích này, Đường Tô Tô không hiểu về tu luyện nên không cảm nhận được, nhưng Diệp Phong lại cảm nhận rất rõ ràng.
Sau khi hẹn với Tiêu Cường về thời gian và địa điểm gặp mặt vào buổi chiều, Diệp Phong cúp máy.
Khoảng hai giờ chiều, Diệp Phong nói với Lâm Hữu Đức một tiếng rồi đi bộ đến công viên Hòa Bình ở ngoại ô phía Tây, nơi diễn ra lễ hội văn hóa đá quý.
Dưới hàng liễu rủ bên hồ nhân tạo trong công viên Hòa Bình, có mấy thầy bói râu dê đang ngồi. Một số người qua đường tin tưởng vào thuật xem bói đang xem tướng đoán mệnh. Diệp Phong phát hiện một bóng người rất quen thuộc, liền tiến lên vỗ vai người đó.
"Diệp Phong?" "Đúng là cậu rồi!" "Năm năm nay cậu đi đâu vậy? Nhớ cậu chết đi được!"
Người đó quay đầu lại, thấy Diệp Phong thì kích động đến mức "oa oa" kêu lên, rồi ôm chầm lấy anh. Diệp Phong cũng rất vui mừng.
Người đàn ông trước mắt anh tên là Hùng Bằng Phi, là bạn cùng bàn kiêm anh em thân thiết của anh thời cấp ba. Cậu ấy có thân hình 1m85, nói chuyện ngốc ngếch nên các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "Hùng Nhị".
Hùng Bằng Phi thật thà nhiệt tình, sống trượng nghĩa. Hồi đi học, hễ có bạn học nào bị lớp khác bắt nạt là cậu ấy luôn là người đầu tiên đứng ra. Năm đó, Diệp Phong có thể trở thành bạn thân của Hùng Bằng Phi chính là vì anh rất thích tính cách trượng nghĩa của cậu ấy. Khi đó, Diệp Phong sống rất kín đáo ở trường, hầu như không ai biết anh xuất thân từ gia đình hào môn, là một siêu cấp phú nhị đại. Diệp Phong cũng không kể cho Hùng Bằng Phi về thân phận thật của mình, bằng không, hai người ở bên nhau có lẽ sẽ không được tự nhiên như vậy. Về sau, gia đình Diệp Phong gặp biến cố, anh đột nhiên biến mất, Hùng Bằng Phi còn đến khắp nơi tìm hiểu tin tức về anh.
Năm năm sau, hai người bạn thân gặp lại, đều mừng rỡ và kích động.
Qua cuộc trò chuyện, Diệp Phong biết Hùng Bằng Phi tốt nghiệp cấp ba thì không đi học tiếp, hiện tại đang hùn vốn với bạn mở một quán đồ nướng, việc kinh doanh cũng khá tốt. Hùng Bằng Phi cũng biết Diệp Phong hiện đang làm ở một tiệm Đông y.
"Diệp Phong, đây là bạn gái tớ, Lưu Hân Di. Chúng tớ đính hôn từ năm ngoái, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới rồi!"
"Hân Di, đây là thằng bạn thân cấp ba của tớ, Diệp Phong! Năm đó chúng tớ cùng nhau vào sinh ra tử, làm việc gì cũng có nhau, cưa gái... Khụ khụ, nói chung là thân đến mức như thể mặc chung một chiếc quần vậy!"
Hùng Bằng Phi kéo người phụ nữ bên cạnh ra giới thiệu.
Người phụ nữ tên Lưu Hân Di, khoảng hai mươi tuổi, trang điểm đậm, lòe loẹt, cũng có vài phần nhan sắc. Nghe nói Diệp Phong chỉ là chân chạy vặt trong tiệm Đông y, Lưu Hân Di có vẻ khinh thường ra mặt. Cô ta lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Diệp Phong, không nói gì.
Hùng Bằng Phi thấy thế, nhíu mày, có chút không vui. Cậu ấy tính tình ngay thẳng, lại rất coi trọng tình bạn, đang định nói bạn gái vài câu thì bị Diệp Phong kéo sang một bên.
"Bằng Phi, cô bạn gái này của cậu là tự quen hay do người khác giới thiệu?" Diệp Phong thấp giọng hỏi.
Hùng Bằng Phi đáp: "Là bạn cùng mở tiệm lẩu với tớ giới thiệu... Sao thế?"
Diệp Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có vài lời tớ thật sự không muốn nói ra, nhưng chúng ta là bạn bè, tớ vẫn phải nhắc nhở cậu một câu..."
"Cô bạn gái này của cậu có chút không ổn... Trong mắt tớ, cô ấy phẩm hạnh không tốt, không phải là người phù hợp với cậu đâu!"
Hùng Bằng Phi sững người: "Diệp Phong, cậu mới gặp Hân Di có một lần, sao lại biết cô ấy... phẩm hạnh không tốt?"
Nếu là người khác nói những lời này, Hùng Bằng Phi đã tức giận rồi. Nhưng với sự hiểu biết của cậu ấy về Diệp Phong, cậu biết Diệp Phong sẽ không đời nào vô duyên vô cớ nói ra những lời này.
"Năm năm nay, tớ đã đi theo một vị cao nhân học được chút phong thủy tướng thuật..."
Diệp Phong vừa nói vừa liếc nhìn Lưu Hân Di, rồi khẽ nói:
"Ngực nở eo thon, vai mỹ nhân; môi hồng răng trắng, mắt đào hoa; mỗi bước đi đều lả lướt đưa mắt liếc ngang liếc dọc; đứng thẳng lại dựa tường, thân hình lười biếng..."
"Tướng mạo cô bạn gái này của cậu, theo tướng số, rất dễ ngoại tình."
Không để Hùng Bằng Phi kịp nói gì, anh vội nói tiếp:
"Lát nữa cậu thử xem vùng Nhân Trung của cô bạn gái cậu, có phải có nốt ruồi đen nhỏ không? Có phải xuất hiện những đường vân đỏ hình lưới không?"
"Tướng số có câu: "Nhân Trung hồng ti võng, hồng hạnh xuất tường" (vùng Nhân Trung có đường vân đỏ hình lưới, báo hiệu sự ngoại tình). Lại nói: "Nhân Trung hữu chí, nhẫn tâm khí ái" (Nhân Trung có nốt ruồi, nhẫn tâm vứt bỏ người mình yêu)."
"Người phụ nữ có tướng mạo như vậy cho thấy gần đây đã ngoại tình. Lòng hư vinh của cô ta cũng rất lớn, nếu người đàn ông không thể thỏa mãn những yêu cầu về vật chất, cô ta sẽ lập tức vứt bỏ đối phương."
Hùng Bằng Phi trầm mặc nghe Diệp Phong nói xong, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi. Cậu ấy quay đầu đi đến trước mặt bạn gái, đăm đăm nhìn mặt cô ta.
"Anh nhìn cái gì vậy?"
Lưu Hân Di sờ lên mặt mình, thấy rất đỗi lạ lùng.
"Tối qua, em không về nhà cả đêm, ở cùng với ai?" Hùng Bằng Phi hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
Trong mắt Lưu Hân Di lóe lên vẻ bối rối, ngay sau đó cô ta vội nói:
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi ở chỗ con bạn thân tôi mà!"
"Ồ... Bạn thân của em là Vương Lệ Quyên đúng không? Được, đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện cho Vương Lệ Quyên hỏi thử xem!" Hùng Bằng Phi nói rồi xòe bàn tay ra trước mặt Lưu Hân Di.
Lưu Hân Di sắc mặt tái mét, ngay sau đó như làm càn, hét ầm lên: "Hùng Bằng Phi, anh có ý gì vậy? Anh không tin tôi sao?"
Hùng Bằng Phi tuy thật thà nhưng không phải kẻ ngốc. Thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của bạn gái, trong lòng cậu ấy đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Chúng ta cứ chia tay trong hòa bình đi!" Hùng Bằng Phi lạnh lùng nói.
Cậu ấy và bạn gái yêu nhau hơn nửa năm, mặc dù có chút tình cảm, nhưng chưa tới mức độ yêu sống yêu chết. Vì vậy, khi bị bạn gái phản bội, cậu ấy chỉ cảm thấy mình đã mù quáng chứ không quá đau lòng.
"Chia tay thì chia tay! Cái thằng vừa đen vừa ngốc lại xấu xí như anh, lão nương đã chịu đựng đủ rồi!"
Thấy Hùng Bằng Phi quay lưng, Lưu Hân Di cũng không giấu giếm vẻ mặt thật của mình nữa, cười lạnh nói:
"Nói cho anh biết, tối qua lão nương đã thuê phòng với thằng Tiểu Đào rồi!"
"Thằng Tiểu Đào đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh. Nó đã mua điện thoại, túi xách cho lão nương rồi, hai đứa bọn tôi đã sớm qua lại với nhau rồi!"
"Cái đồ ngu như anh, cứ ngu ngơ mãi. Đầu anh mọc sừng xanh rì rồi mà anh vẫn chẳng biết gì..."
Đùng!
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị Hùng Bằng Phi tát thẳng vào mặt một cái, ngã ngồi xuống đất.
"Anh dám đánh lão nương ư? Lão nương liều mạng với anh!"
Lưu Hân Di từ dưới đất bò dậy, thét chói tai vồ tới, túm lấy áo Hùng Bằng Phi mà giật, mà kéo.
...
Hùng Bằng Phi giận dữ, tay trái bóp cổ cô ta, ép cô ta vào một gốc cây liễu, tay phải giáng liên tiếp mấy cái tát xuống. Hai chân Lưu Hân Di rời khỏi mặt đất, hai cánh tay quờ quạng trong không trung, gương mặt đỏ bừng, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.