Chương 4:
Vâng, đó từng là giấc mơ của Lục Xuyên, hay có thể nói là giấc mơ 6 năm trước của anh ấy, khi đó chúng tôi vẫn đang học năm thứ ba đại học. Anh ấy không chỉ một lần nói với tôi, Tiểu Nhu, anh muốn cưới em, tốt nghiệp xong là cưới ngay. Tôi nói được thôi, nhưng nếu anh thay lòng đổi dạ, đừng lừa dối em, hãy nói thẳng với em. Anh ấy vừa xoa rối tóc tôi vừa nói: "Sao có thể, có em là anh đã đủ rồi." Tuy chúng tôi học khác chuyên ngành nhưng bình thường lại có vô vàn chuyện để nói, anh ấy có rất nhiều dự định, chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi nghe các buổi học chuyên ngành của đối phương, gần như là đã học thêm một chuyên ngành thứ hai.
Nhưng ba năm trước, giấc mơ của anh ấy đã thay đổi, ban đầu có thể là không muốn cưới tôi, sau đó thì lại muốn ly hôn. Anh ấy cũng không chỉ một lần dùng giọng điệu đầy đau khổ và buồn bã nói: "Tiểu Nhu, em cứ cố chấp như vậy không có ý nghĩa gì đâu, trái tim anh không còn ở chỗ em nữa rồi."
Điều gì đã khiến mối quan hệ của chúng tôi đến mức này? Thậm chí còn không vượt qua nổi "ngứa 7 năm", hai người mà trong mắt bạn bè ngày xưa chắc chắn sẽ không bao giờ chia tay, tại sao lại phải đường ai nấy đi chỉ trong vài năm ngắn ngủi?
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, bố của Lục Xuyên đã cho anh ấy một khoản tiền khởi nghiệp, anh ấy đã chọn khởi nghiệp ngay lập tức. Bản thân anh ấy là một người rất xuất sắc, lại có thêm những mối quan hệ mà bố anh ấy cung cấp, mặc dù trong quá trình khởi nghiệp thỉnh thoảng gặp khó khăn, nhưng về cơ bản đều là những thử thách có hiểm nguy nhưng lại được bình an vô sự, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, giờ đây đã là một công ty có hơn hai trăm người.
Tại sao không kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, vì ban đầu khởi nghiệp rất bận rộn và vất vả, Lục Xuyên luôn nói muốn tổ chức cho tôi một đám cưới hoàn hảo, như vậy cần có thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng, nên chúng tôi quyết định đợi công ty đi vào quỹ đạo rồi mới kết hôn.
Một ngày nọ, Lục Xuyên về nhà và nói rằng công ty đã tuyển một giám đốc marketing mới, tên là Kỷ Hạm, là một người du học sinh về nước. Lúc đó Lục Xuyên đã miêu tả cô ấy như thế nào nhỉ, thông minh, nhiều ý tưởng trùng hợp với anh ấy. Tôi dường như thấy ánh sao trong mắt anh ấy.
Tôi đã gặp Kỷ Hạm trong một buổi tiệc của công ty, cô ấy rất xinh đẹp và nổi bật, nhân viên công ty đều vây quanh gọi cô ấy là Hạm Tỷ.
Cái tên Kỷ Hạm xuất hiện trong lời nói của anh ấy ngày càng nhiều, rồi dần dần trở nên ít đi. Anh ấy không còn nhắc đến tên Kỷ Hạm trước mặt tôi nữa, nhưng lại ngày càng ngập ngừng muốn nói điều gì đó.
Đồng thời, anh ấy cũng ít khi nói chuyện với tôi về công việc của công ty, đối với những câu hỏi chủ động của tôi, anh ấy chỉ nói là tôi không hiểu. Nhưng trước đây anh ấy không nói như vậy.
Điểm mấu chốt là ở đâu? Tôi đã không ít lần cẩn thận nhớ lại, đó là vào ngày sinh nhật tôi ba năm trước, chúng tôi hẹn nhau cùng về nhà tôi, bố mẹ tôi đã biết anh ấy từ lâu nhưng vẫn chưa chính thức gặp mặt. Tôi nghĩ đây là một cơ hội khá tốt, đúng lúc cũng là cuối tuần. Ngay trước khi ra khỏi nhà, điện thoại anh ấy reo, rồi anh ấy nói công ty có việc, bảo tôi đi trước, lát nữa anh ấy sẽ đến ngay.
Tôi đành một mình về nhà bố mẹ, họ hỏi thì tôi giải thích là do công việc. Mẹ có vẻ không vui lắm, nhưng bố lại an ủi mẹ rằng: "Người trẻ mà, lấy sự nghiệp làm trọng." Cuối cùng tôi đợi đến chiều, anh ấy không đến, chỉ nhận được một cuộc điện thoại: "Tiểu Nhu, anh xin lỗi, một đồng nghiệp trong công ty bị ốm, anh đang ở bệnh viện không đi được." Thế là tôi một mình trở về căn phòng trọ.
Sau này tôi mới biết người bị ốm là Kỷ Hạm, bị viêm dạ dày cấp tính. Lục Xuyên nói: "Cô ấy ở một mình trong nước, cũng không có ai chăm sóc, rất đáng thương."