Chương 12: Xung đột
Thời kỳ đầu thập niên 80, do bạo loạn mới chấm dứt, tư tưởng của mọi người vẫn chưa ổn định. Tư duy của nhiều người vẫn dừng lại ở cách nghĩ “tạo phản vô tội”, đặc biệt là không ít người còn nghe đám đông tuyên truyền, càng không kiêng kỵ phóng thích dục vọng bị đè nén nhiều năm.
Nói chung, đó không phải là vấn đề của bất kỳ ai, mà là vấn đề của cả thời đại. Có thể nói một cách không khoa trương rằng, bạo loạn qua đi, 960 vạn km2 xuất hiện một đám phần tử cướp bóc, tội phạm giết người, băng đảng và những phần tử lưu manh.
Vì thế, khi Từ Quân Nhiên nghe thấy những lời người thanh niên kia trêu đùa Uyển Tiểu Nguyệt, phản ứng đầu tiên không phải là phẫn nộ mà là bi ai, bi ai cho cả thế hệ này.
Nhưng, một màn sau đó lại làm hắn không thể không để ý tới.
Mắt thấy tay của người thanh niên sắp chạm đến người Uyển Tiểu Nguyệt, mặt cô đỏ bừng, lại không dám kêu lên, chỉ có thể lôi kéo ống tay áo của Từ Quân Nhiên theo bản năng.
Ánh mắt nhìn thấu hết thảy, Từ Quân Nhiên không tiếp tục do dự nữa. Một tay hắn kéo Uyển Tiểu Nguyệt ra sau lưng mình, nhấc chân đá một cái, làm cho người thanh niên kia lảo đảo. Dưới sự xô đẩy của đám người, tên đó thoáng cái đã ngã trên mặt đất, ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên.
Trong tưởng tưởng của gã, những nhân viên huyện ủy này đều là những kẻ nhát gan, mềm yếu. Bình thường để duy trì trật tự, cũng chỉ là hét lớn, mắng mỏ chứ không hề ra tay. Nhưng gã không ngờ, người thanh niên có khuôn mặt thư sinh này lại dám đánh mình.
- Cậu… cậu dám đánh người!
Người đi cùng với gã chỉ vào mặt Từ Quân Nhiên mà quát.
Đồ Văn Dũng ở bên cạnh cũng mau chóng chạy lên giữ chặt lấy Từ Quân Nhiên đang định tiếp tục lên phía trước, nhỏ giọng thì thầm:
- Tiểu Từ, nói là do gã ra tay trước.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thấy ấm áp vô cùng, hắn thấy có cảm tình với Đồ Văn Dũng. Lúc này còn biết nói hộ hắn, người này có thể giao thiệp được.
- Đúng vậy, anh Từ, anh không cần phải vậy đâu…
Uyển Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói một câu. Cô biết rõ, Từ Quân Nhiên giải vây cho mình nên mới ra tay, vì thế ánh mắt cô nhìn Từ Quân Nhiên cũng nhu hòa hơn.
Thế nhưng, Từ Quân Nhiên lại lắc đầu với họ, tránh khỏi cánh tay của Đồ Văn Dũng, đi tới trước mặt đám người trấn Lý gia, lại tiếp tục đạp lên người người thanh niên vừa hét lớn kia.
- Rầm!
Vì không ngờ Từ Quân Nhiên còn dám tiếp tục ra tay, tên đó lại bị Từ Quân Nhiên đạp ngã trên mặt đất. Lần này Từ Quân Nhiên đạp thẳng vào bụng khiến tên đó không thể đứng dậy nổi nữa, nằm trên đất gào hét.
- Đúng là thứ làm mất mặt, mặt mũi của trấn Lý gia đều bị cậu phá hoại hết rồi.
Từ Quân Nhiên trầm mặc nói với đám người trấn Lý gia sắc mặt khó coi đang xúm lại xem chuyện.
Mọi người đều sững sờ. Từ Quân Nhiên đã hét lên với một người thanh niên đang cầm một cây súng tự chế:
- Nhị cẩu tử! Cậu bỏ ngay cái đó xuống cho tôi. Còn hướng vào tôi nữa, có tin tôi gọi bà cậu đến chặt đứt chân chó của cậu không hả.
Bị gọi là Nhị cẩu tử, người thanh niên ngẩn ngơ. Lúc đi gần đến trước mặt Từ Quân Nhiên, cậu ta vẫn đang ngẩn ngơ, mãi sau mới hỏi dò:
- Vậy, là chú sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chú vừa về, hôm qua ở nhà của Hổ tử.
- Bộp!
Súng săn trong tay Nhị cẩu tử rớt xuống đất, xông tới ôm cổ Từ Quân Nhiên:
- Chú nhỏ, chú nhỏ, đúng là chú rồi.
Chiều cao của tên này đã sắp được 2m. Từ Quân Nhiên bị nó ôm, trực tiếp úp mặt vào cổ nó. Một màn này khiến những người xung quanh đều choáng váng. Mấy người nhiều tuổi bên phía trấn Lý gia bắt đầu nghĩ đến lời nói của Nhị cẩu tử, nhìn lại dáng vẻ của Từ Quân Nhiên, lập tức nhận ra đó là ai.
Người thanh niên vừa bị Từ Quân Nhiên đạp ngã xuống đất, đầu óc có chút choáng váng. Gã không biết Cẩu ca ngày thường diễu võ dương oai ở thị trấn, không biết sợ bất kỳ ai sao lại như vậy? Sao lại gọi người đánh mình là chú chứ?
- Chú, sao chú lại tới đây?
Sau khi vui vẻ được một lúc, Nhị cẩu tử mới bỏ Từ Quân Nhiên ra, vội vàng hỏi.
Từ Quân Nhiên nghiêm mặt nói:
- Nói linh tinh! Chú không tới, mọi người định gây ra án mạng chắc! Làm gì thế hả? Còn mang theo súng nữa, vẫn tưởng mình còn Dương Tử Vinh cao cao tự đại sao? Người lớn nhà cháu đâu hả? Dẫn chú đi gặp xem nào!
Người lớn trong lời Từ Quân Nhiên nói là Lý Hữu Đức – tộc trưởng của gia tộc họ Lý ở trấn Lý gia.
- Ông đang nói chuyện với đám người họ Vương khốn kiếp kia.
Nhị cẩu tử đáp, sau đó lại nhìn qua người vừa không may bị Từ Quân Nhiên đạp ngã xuống đất:
- Chú út, tiểu Mao chọc phải chú rồi?
Từ Quân Nhiên lắc đầu, sắc mặt trầm xuống:
- Gọi người trói nó lại, đưa về nhà thờ tổ. Chuyện này chú cần lập lại quy củ cho toàn trấn.
Hắn hoàn toàn có tư cách để nói ra những lời này. Năm đó, người cả trấn đều mắc bệnh nguy kịch. Cha của Từ Quân Nhiên đã cứu tính mạng của tất cả mọi người. Từ đó, trấn Lý gia có thêm một quy tắc bất thành văn: mẹ Từ Quân Nhiên là người ngoài tộc duy nhất được bước chân vào từ đường. Điểm này, ngay cả Nghiêm Vọng Tung cũng không được.
Nhị cẩu tử biến sắc. Không chỉ có cậu ta mà cả tiểu Mao cũng vô cùng hoảng sợ. Vào từ đường ở trấn Lý gia cũng đồng nghĩa với việc đã phạm phải gia pháp, không xong có khi còn bị chặt chân.
- Chú à, tiểu Mao là con của cậu ba nhà cháu. Nếu nó sai ở đâu, cháu sẽ bắt nó xin lỗi chú ngay.
Nhị cẩu tử thành khẩn nói với Từ Quân Nhiên. Cậu ta biết rõ địa vị của người chú này trong tộc. Nếu ông biết tiểu Mao dám ra tay với Từ Quân Nhiên, 89%, tay của tiểu Mao sẽ bị phế bỏ.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng, trong lòng lại sớm tính toàn đến chuyện này. Hắn nhìn thoáng qua Nhị cẩu tử rồi nói:
- Xem đã, lát nữa nói sau.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Không được chạy, nếu nó chạy, chú sẽ cắt chân cháu.
Nghe ra được ý tứ của Từ Quân Nhiên, nhị cẩu tử vội gật đầu, đi đến trước người tiểu Mao, vẫy vẫy tay:
- Đại Minh, Mãnh Tử, mấy người mau lại đây trông chừng tiểu Mao.
Nói xong, cậu ta tát thẳng xuống mặt tiểu Mao rồi mắng:
- Vô liên sỉ! Dám ra tay với chú tao, để xem tao xử lý mày như thế nào!
Lúc này, tiểu Mao đã hoàn toàn choáng váng. Người anh từ trước đến nay mình luôn kính trọng lại câm như hến trước người vừa đánh mình. Sự sợ hãi vừa rồi đã khẳng định sự thân thiết giữa nhị cẩu tử và Từ Quân Nhiên.
- Anh, ông, ông ta là ai?
Tiểu Mao hỏi một câu. Gã vẫn luôn thấy hôm nay mình bị đánh quá oan uổng.
Nhị cẩu tử vừa đi, vừa quay đầu hừ lạnh:
- Là ai? Chú của tao, trạng nguyên đầu tiên trong lịch sử của trấn Lý gia! Đừng nói chú ấy chỉ đánh mày vài cái. Nếu cha mày biết mày ra tay với chú ý, ông ấy sẽ xử lý mày đầu tiên. Vô liêm sỉ, tinh trùng lên não rồi hả, mạng của ông bà mày là do cha của chú dùng mạng đổi lấy đấy.
Nói xong, cậu ta nhổ nước miếng:
- Thối tha! Thật là mất mặt! Dám lấy oán trả ơn!