Chương 51: Bị trêu đùa.
Nhiều khi bạn bị sỉ nhục, bạn bè của bạn chỉ có thể giữ im lặng, không phải họ không muốn giúp bạn, mà vì họ không thể giúp, thậm chí họ không biết.
Bạn bè đích thực sẽ không quên anh em của mình đã từng bị sỉ nhục.
Những lời này, chính tai Từ Quân Nhiên nghe mấy bác nói ra, khi hắn cùng mấy người bạn cùng phòng của cha nuôi đi tảo mộ cho cha nuôi ở kiếp trước.
Vì thế, hắn không oán hận họ, mà chỉ cảm kích họ mà thôi.
Vì Từ Quân Nhiên hiểu rõ sự bất đắc dĩ, khi phải sống trong thể chế lúc bấy giờ, hắn hiểu rõ đối mặt với một gia tộc chính trị có thế lực, nếu không có thời gian và cơ hội phù hợp, dựa vào sức mạnh của một đám học sinh mà muốn làm rung chuyển cả một gia tộc, thì cần dũng khí và quyết tâm lớn đến mức nào.
- Chị Vũ Tình, chúng ta đi thôi.
Từ Quân Nhiên thở dài vừa nói với Lâm Vũ Tình vừa chỉ xe buýt ở đằng xa.
Lâm Vũ Tình gật đầu. Hai người cùng nhau lên xe. Sau khi đưa tiền cho người bán vé, Từ Quân Nhiên cùng Lâm Vũ Tình ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Trên đường, dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Vũ Tình hấp dẫn ánh mắt của biết bao người. Khuôn mặt của cô ở kiếp sau chính là minh tinh được khai quật. Ở thủ đô lúc đó, dĩ nhiên cô sẽ thu hút ánh mắt của không ít người.
Từ Quân Nhiên ngồi trên xe buýt, Lâm Vũ Tình ở bên cạnh cũng đang tò mò đánh giá bốn phía. Hắn cũng đang nhìn, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến sự biến đổi của thành phố này mấy năm sau.
Trung Quốc hôm nay, cho dù là vùng đất phồn hoa như thủ đô nhưng cũng không giàu có đến thế. Thu nhập của người dân không cao, cũng không có nhiều nơi vui chơi giải trí. May là lúc này, cho dù là ăn uống hay may mặc, chi phí đều rất thấp. Tuy việc hưởng thụ vật chất còn khá nghèo nàn, nhưng cũng đủ dùng. Trong nhà có tivi, có máy ghi âm đã xem như khá giả. Nếu lại có thêm một chiếc xe máy nữa thì gia đình đó đích thực là gia đình có tiền.
- Quân Nhiên, trên đường có nhiều người đi xe quá.
Từ Quân Nhiên đang xuất thần thì giọng nói của Lâm Vũ Tình vang lên bên tai. Vì ngồi gần nhau nên thậm chí Từ Quân Nhiên còn có thể cảm giác được cơ thể của cô đang ma sát lên cánh tay mình. Do đó mà tai càng trở nên ngứa gáy hơn. Cảm giác mỹ nhân nhỏ nhẹ bên tai như ngọc khiến thân thể Từ Quân Nhiên bỗng trở nên căng thẳng.
Hắn khẽ lui người ra xa rồi mới gật đầu:
- Thủ đô luôn phồn hoa hơn nơi chúng ta ở rất nhiều.
Lời này của hắn không phải là giả. Lúc này, phương tiện giao thông phổ biến của người dân thủ đô vẫn là xe đạp. Trên đường luôn có rất nhiều xe đạp. Xe máy còn nhiều hơn xe ô tô. Các nhãn hiệu xe máy đều là sản phẩm của 4 hãng xe lớn của Nhật Bản, còn có cả nhãn hiệu xe của Đức. Giá phổ biến chưa tới 10000 tệ. Còn những gia đình có xe ô tô riêng có thể xem như rất giàu có rồi. Tuy kiếp sau, thoạt nhìn những năm 80, người dân còn rất nghèo, nhưng người dân ở những năm 80 cũng sống như thế này. Những hộ gia đình có hơn 1 vạn nhân dân tệ thuộc hàng hiếm. Do phân hóa giàu nghèo không lớn, nên lúc này sẽ không xuất hiện sự kỳ thị do thua kém về phương diện vật chất. Mọi người đều nghèo như nhau, đa số người dân đều có việc làm, cho dù là công nhân hay phần tử tri thức, chữa bệnh đều có bảo đảm, không phải loại bảo hiểm y tế như kiếp sau, mà là tiền thuốc đều do cơ quan trả, hơn nữa còn trả 100%.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên còn biết, thủ đô lúc này không khác là bao so với huyện Vũ Đức nhỏ bé. Các hộ cá thể đều không phải làm gì to tát, đa số đều bị đơn vị khai trừ hoặc là những người bị chèn ép do không có nguồn lực về kinh tế. Họ đều bị người khác kỳ thị.
Chỉ có điều, cũng vì đang ở trong hoàn cảnh đó, nên cơ hội làm giàu mới càng nhiều.
Từ Quân Nhiên quay đầu, nói với Lâm Vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, lát nữa, em bảo bạn em đưa chị đến ký túc xá nữ. Chị ở đó đợi em, em cùng bạn đi gặp mấy thầy giáo đại học.
Lâm Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu:
- Chị biết rồi, cậu cứ yên tâm đi.
Cô hiểu rõ, lần này, Từ Quân Nhiên tới thủ đô là có việc lớn cần làm, nên cô không thể theo sau vướng chân hắn.
Một lát sau, xe buýt đã tới trường đại học Kinh Hoa, nhìn cổng trưởng cao ngất, Từ Quân Nhiên bỗng có cảm giác muốn quay về nhà.
- Chị Vũ Tình, chị đợi một lát, em vào phòng thường trực.
Từ Quân Nhiên dặn dò Lâm Vũ Tình một câu rồi vào phòng thường trực. Lúc này, trường đại học không phải là nơi người ngoài có thể vào một cách tùy tiện. Muốn vào phải có thư giới thiệu, còn phải nói rõ đi tìm ai, sau khi có thông báo mới được vào. Tháp ngà voi lúc này là nơi không thể bị người ngoài quấy rầy.
Lâm Vũ Tình trầm mặc đứng đợi ở cửa. Cô vẫn mặc chiếc váy liền như trước. Trung tuần tháng 7, thủ đô rất nóng, xung quanh thỉnh thoảng lại có mấy nữ sinh mặc váy đi qua. Lâm Vũ Tình tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên, với đêm lớn mà Từ Quân Nhiên từng nói qua, cô cũng tương đối hiểu.
- Kít…
Tiếng xe phanh gấp, một chiếc Lada dừng ngay trước mặt Lâm Vũ Tình, một người đàn ông từ bên trong thò đầu ra. Người này ước chứng khoảng hơn 20 tuổi, để tóc dài, mặc quần ống loe, đeo kính râm, thoạt nhìn như một người làm nghệ thuật.
- Này, người đẹp đang đợi ai sao?
Giọng nói của người đàn ông này có chút khinh khi.
Lâm Vũ Tình khó xử nhìn người thanh niên ở trong xe, muốn nói gì đó nhưng lại ngại đối phương đang lái xe.