Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 52: Anh Vĩ?

Chương 52: Anh Vĩ?


Ở những năm 80, xe tư nhân đều là xe Polonaise của Đông Âu, dòng xe Lada này rất hiếm, giá đến 2, 3 vạn nhân dân tệ. Những người giàu có nghĩ cũng đừng nghĩ. Do ô tô số lượng có hạn, nên vào thời điểm này, làm tài xế được xem như một công việc rất tốt. Biết lái xe là một kỹ năng được nhiều người hâm mộ. Lái được một chiếc xe cỡ trung sẽ được nhiều người nịnh bợ, tán dượng. Nhưng lái xe taxi mới thật sự là tuyệt vời. Người lái đều là những người có thu nhập khá cao, đời sống rất tốt. Giống người đang lái xe trước mặt Lâm Vũ Tình, anh ta chính là mục tiêu theo đuổi của các cô gái, ra khỏi cửa lại được ngồi ô tô khiến nhiều người hâm mộ.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là chút ái mộ hư vinh trong mắt mọi người mà thôi.
Trong mắt Lâm Vũ Tình, người này có vẻ phù phiếm, không giống người tốt.
Không thể không thừa nhận, con gái những năm 80 đơn thuần hơn con gái kiếp sau rất nhiều. Vì phân hóa giàu nghèo không lớn, nên mục tiêu tìm bạn đời của con gái chỉ là: đẹp trai, có công việc ổn định, phần tử trí thức là tốt nhất, ra ngoài có xe máy để đi thì đã hài lòng lắm rồi. Hơn nữa, sau khi kết hôn đều ở cùng cha mẹ chồng. Giống như lúc Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình ngồi trên xe, họ đã nhìn thấy không ít những cô gái nếu ở kiếp sau chắc chắn sẽ thành đại minh tinh. Những cô gái này bất kể trời đông giá rét hay mùa hè nóng bước luôn ở cùng bạn trai, mắt toát lên sự chân thành, thuần khiết. Không giống những cô gái kiếp sau, ai nấy đều hám lợi, chỉ có thể nhìn thấy họ trên xe cao cấp hoặc xe taxi, được làm tình nhân của người ta đã thấy sung sướng. Trang phục của phụ nữ những năm 80 rất đơn giản, mùa hè mặc áo sơ mi và váy, mùa đông mặc áo lông, đi giày da, khoác thêm áo khoác bên ngoài cũng không ai nói cô quê mùa. Cách biệt một trời một vực với kiếp sau.
- Tôi… tôi đang đợi bạn trai.
Lâm Vũ Tình lấy hết dũng khí, cả gan nói ra những lời này. Ngay sau đó, mặt xấu hổ đỏ bừng.
Người thanh niên sững sờ rồi cười nói:
- Bạn trai? Ha ha, không biết bạn tai của một cô gái xinh đẹp như em là người như thế nào mà lại may mắn thế nhỉ?
Lúc này, một giọng nói vang lên:
- Bạn trai của cô ấy là người như thế nào không liên quan gì đến câu. Nhưng tôi biết, chẳng mấy chốc anh sẽ bị đánh đấy.
Lâm Vũ Tình quay đầu nhìn thì thấy Từ Quân Nhiên bình tĩnh đi tới, người thanh niên lúc này còn lỗ mãng, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
- Quân Nhiên, chị…
Lâm Vũ Tình vội chạy tới, cô chưa kịp nói gì, Từ Quân Nhiên đã xua tay:
- Chị Vũ Tình, không có chuyện gì đâu, người này em biết.
Nói xong, hắn lướt qua Lâm Vũ Tình, đi đến trước mắt người thanh niên với khuôn mặt sầu não, thò tay gõ lên đầu anh ta một cái:
- Anh Vĩ này, anh tiếp đón em trai thế sao?
Người thanh niên cười khổ:
- Quân Nhiên à, anh sai rồi. Em đừng nói cho đại ca biết được không?
Từ Quân Nhiên trừng anh ta một cái rồi mới nhàn nhạt đáp:
- Sau này sẽ tính sổ với anh. Đi thôi, đưa em đi gặp đại ca.
Nói xong câu đó, hắn quay người giới thiệu với Lâm Vũ Tình còn đang sững sờ:
- Chị Vũ Tình, đây là em trai của lão đại trong ký túc xá của em. Chị cứ gọi anh ấy là anh Vĩ, đều là người một nhà.
Nghe nói là người quen, Lâm Vũ Tình mới thoáng thả lòng, cúi đầu đi sau lưng Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên để Lâm Vũ Tình ngồi ghế sau, còn mình ngồi cạnh ghế lái xe, nói với Tào Tuấn Vĩ đang vui vẻ cười với hắn:
- Em nói này anh Vĩ, anh đã mua xe thật rồi sao?
Tào Tuấn Vĩ cười ha hả:
- Em trai của tôi ơi, em không nhớ anh là ai sao. Dựa vào bản lĩnh của anh, một vạn tệ không thành vấn đề.
Vừa nói, anh ta còn vừa vui vẻ nhấn còi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không biết nói gì với người ngạo mạn này cả.
Tào Tuấn Vĩ không phải là người bình thường. Theo những gì Từ Quân Nhiên nhớ được, người này là một trong số những nhà buôn hiếm hoi ở thủ đô. Ỷ vào việc gia đình có điều kiện, lộng hành trong những năm 80. Sau này, lúc nhà nước đả kích đầu cơ trục lợi, cũng nhờ vào bối cảnh gia đình đủ mạnh, nên anh ta dùng hết gia tài để bảo vệ tính mạng. Đợi đến những năm 90, lại bắt đầu kinh doanh bất động sản, dần dần trở thành trùm bất động sản ở thủ đô.
Sở dĩ hắn hiểu rõ người này như vậy là vì, anh trai của Tào Tuấn Vĩ, cũng là người lúc này Từ Quân Nhiên muốn gắp, là nhạc phụ kiếp trước của hắn, cũng là bạn học của cha nuôi – Tào Tuấn Minh.
Chỉ sợ, mọi người đều không ngờ, trong số đám sinh viên Từ Quân Nhiên, ngoài Hoàng Tử Hiên – con cháu lãnh đạo tính cách kiêu căng kia ra, còn có một người nữa cũng là con cháu lãnh đạo.
Cha của Tào Tuấn Minh làm đến chức phó thủ tướng, đã từng làm cán bộ cấp tỉnh, tuy giữa chừng bị người ta ám hại, nhưng ông ta vẫn chịu đựng được. Từ Quân Nhiên biết, mấy năm sau, dưới sự giúp đỡ của mấy ông lão, Tào Tuấn Minh từ đại học đã bắt đàu phát triển, trở thành một trong số những lãnh đạo có học thức hiếm có trên chính đàn Hoa Hạ, một đường bước lên mây. Ở thời đại của hắn, Tào Tuấn Minh đã là một trong số những lãnh đạo lớn.
Nhưng đó cũng là một trong số những người tạo chuyện để đối phó với Hoàng Tử Hiên ở nhà họ Hoàng.
Vì thế, lần này Từ Quân Nhiên tới thủ đô, người đầu tiên hắn muốn gặp chính là Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Vĩ lớn hơn Từ Quân Nhiên 5 tuổi, từ nhỏ đã không thích học, thích dạo chơi khắp nơi trong thành phố. Mẹ anh ta là em của một lão đại ca nổi danh trong quân đội ở thủ đô, anh ta lớn lên trong đơn vị bộ đội, hình thành tính cách cao ngạo, không sợ trời không sợ đất. Ngoài sợ hãi anh cả Tào Tuấn Minh, anh ta không coi ai ra gì hết.
Nhóm sinh viên đầu tiên chênh lệch tuổi tác khá lớn, như Từ Quân Nhiên, lúc nhập học hắn mới 17 tuổi mà Tào Tuấn Minh đã 32 tuổi. Mấy người bạn cùng ký túc xác của Từ Quân Nhiên đều biết, mọi người rất quan tâm đến tiểu huynh đệ mồ côi cha mẹ này. Tào Tuấn Minh đặc biệt cảnh cáo em trai, không cho phép khi dễ Từ Quân Nhiên, nếu không, chắc chắn sẽ xử lý Tào Tuấn Vĩ.
Tào Tuấn Vĩ rất thông minh, anh ta cũng rất khâm phục Từ Quân Nhiên. Dù sao, anh ta cho rằng, nếu như mình cũng mồ côi cha mẹ như hắn, thì dù có thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không thi nổi vào đại học Kinh Hoa.
Lúc đó, phần tử trí thức là những người rất đáng được tôn trọng.
- Quân Nhiên, việc của cậu anh ấy đã nghe nói rồi. Mẹ kiếp, hôm nào đấy tôi phải tìm đám người nhà họ Hoàng cho chúng biết tay.
Tào Tuấn Vĩ vừa lái xe, vừa bất bình thay Từ Quân Nhiên.
Chuyện Từ Quân Nhiên bị Hoàng Tử Hiên tính kế, mấy người bạn cùng phòng lúc đầu đều không biết rõ. Họ đều tưởng Từ Quân Nhiên tự động yêu cầu về Toàn Châu, sau này, Tào Tuấn Minh vô tình biết được tin tức này, điều này khiến bạn học của Từ Quân Nhiên hiểu rõ tình hình, những ngày sau Hoàng Tử Hiên thật thảm.
Từ Quân Nhiên khẽ cười, lắc đầu nói:
- Anh đừng lẫn lộn mọi chuyện vào nhau thế chứ, tôi đã có ý cả rồi.
Tào Tuấn Vĩ nhếch miệng:
- Giọng điệu giống hệt anh trai tôi, hai người không hổ danh là bạn học 4 năm.
Dừng lại trong giây lát, anh ta liếc nhìn Lâm Vũ Tình đang ngồi phía sau, cười hì hì nói:
- Em còn xinh hơn cô gái kia.
Lâm Vũ Tình ngồi ghế sau bỗng cau mày. Cô đang thoải mái trở lại sau tình huống lúc nãy, nghe thấy những lời Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Vĩ, cô đã hiểu ra rất nhiều điều. Xem ra, ở thủ đô, mọi chuyện của Từ Quân Nhiên có vẻ không thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Từ Quân Nhiên thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Đúng rồi, anh Vĩ dạo này thế nào rồi?
Hắn nhớ mang máng, trước khi rời thủ đô, Tào Tuấn Vĩ bắt đầu con đường “đi buôn”. Không chỉ có anh ta, lúc này, buôn bán đã trở thành một nghề thịnh hành ở thủ đô.
Những năm 70, 80 thế kỷ 20, mọi người mua đi bán lại. Trong nền kinh tế hàng hóa, buôn bán là hành vi cơ bản và dễ gặp nhất. Nhưng vào thời kỳ nền kinh tế không phát triển nhất, có bán có mua, vừa mua vừa bán, mua xong lại bán, mua vào giá thấp, bán ra giá cao. Vào những năm 1960, cách làm này gọi là “đầu cơ trục lợi”, sẽ bị đem ra xử lý. Những năm 1970, cái này gọi là “con buôn hai mang”, cũng là những việc không được coi trọng. Đến những năm 1980, tên gọi “nhà buôn” nửa khen nửa chê mới xuất hiện.
Lúc đầu, đám nhà buôn chỉ là những người đi thu thấp mấy trăm quả trứng gà ở nông thôn, cẩn thận trở về thành phố đổi lấy phiếu lương thực. Hoặc là những người dùng đồng hồ điện tử ở những vùng duyên hải, đội mũ quân trang lên đi chào hàng ở các thành phố lớn, sau này mới phát triển cái gì mà hút hàng, thiếu hàng.
Nhưng Từ Quân Nhiên biết, sau năm 79, nhà nước tiến hành cải cách giá cả nguyên vật liệu. Giá cả của những sản phẩm phân phối trong hệ thống cả nước tăng cao, ví dụ như giá than tăng từ 14,52 tệ/tấn lên 32,32 tệ/tấn; xi măng tăng từ 40 tệ/tấn lên 90 tệ/tấn. Nhưng trên một phương diện khác, nhà nước cũng cho phép xí nghiệp lên kế hoạch tự tiêu sản phẩm, nhưng cũng phải bán ra theo giá thị trường. Điều này tạo nên “giá đôi”, cũng là giá “song quỹ chế” mà người ta hay nói (giá của nhà nước và giá thị trường đồng thời tồn tại). Trong tình hình này, giá thị trường thường cao hơn giá hệ thống nhà nước một tới hai lần.
Những nhà buôn như Tào Tuấn Vĩ dựa vào quan hệ gia đình, đi cửa sau lợi dụng sự chênh lệch giá cả để mưu lợi bất chính.
Quả nhiên, Tào Tuấn Vĩ cười hì hì, nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Dĩ nhiên là xi măng rồi. Hiện này, một tấn có thể kiếm được giá gấp đôi. Thế nào, Quân Nhiên, cậu làm với tôi đi, anh trai đảm bảo có thể giúp cậu kiếm một vạn tệ trong vòng một năm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất