Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 53: Thuốc đắng dã tật.

Chương 53: Thuốc đắng dã tật.
Một vạn nhân dân tệ!
Lâm Vũ Tình nghe cuộc đối thoại giữa Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ, trong lòng dậy sóng như mưa dông bão giật.
Đối với cô, gia đình có một vạn nhân dân tệ như thể một thứ ma lực khiến cô không thể không chú ý. Ở một nơi bé nhỏ như huyện Vũ Đức, đừng nói đến tiền vạn, nagy cả một tòa nhà cũng không có, chứ chưa nói đến những nơi phồn hoa như thủ đô thế này. Mọi người đi làm đều phải đi bộ. Nếu nhà nào có một chiếc xe đạp đã được xem như gia đình giàu có. Người lái xe như Tào Tuấn Vĩ ở thành phố Toàn Châu được xem như một nhân vật lớn hiếm có.
Cô cũng không biết, người thanh niên đang nói chuyện, cười đùa với Từ Quân Nhiên này, nếu anh ta tới Toàn Châu, ngay cả bí thư thành ủy cũng phải ra tiếp đón.
Từ Quân Nhiên cười khổ nhìn Tào Tuấn Vĩ. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Anh Vĩ, hiện nay em đang là phó bí thư của xã Lý gia trấn huyện Vũ Đức.
- Hả?
Tào Tuấn Vĩ ngây người, nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó anh ta gật đầu như hiểu ra điều gì đó:
- Tôi biết rồi, có chuyện gì cần giúp cứ nói với tôi. Chúng ta không nói hai lời, cho dù nhà họ Hoàng có lớn đến đâu, Tào Nhị tôi đây cũng không sợ.
Từ Quân Nhiên bỗng thấy trong lòng thật ấm áp. Những lời anh ta nói đều là lời nói thật lòng.
Có ký ức kiếp này trong thân thể cha nuôi, liên hệ với những gì hắn biết từ kiếp trước, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên biết, tình cảm giữa anh em nhà họ Tào và cha nuôi sâu đậm đến mức nào. Hoặc nói là, trong lòng cha nuôi, kiếp trước, nếu không vì bị tổn thương tình cảm, hơn nữa ông cũng không muốn bạn mình vì mình mà gây thù chuốc oán, có lẽ ông cũng đã rời khỏi huyện Vũ Đức.
Theo những gì Từ Quân Nhiên hiểu được từ kiếp trước, bạn cùng ký túc xá của mình có 6 người. Ngoài anh cả Tào Tuấn Minh của Tào Tuấn Vĩ, còn có hai người nữa cũng tham gia con đường chính trị. Hai người khác, một người ra nước ngoài, một người làm báo, còn có Từ Tuấn Vĩ thường chạy đến ký túc xá của bọn họ. Kiếp trước, sáu người này chính là chủ lực báo thù cho cha nuôi. Bọn họ đả kích nhà họ Hoàng trên nhiều phương diện: chính trị, kinh tế, ngôn luận. Cuối cùng, họ đã dùng nhiệm kỳ thứ nhất để kết liễu cơ hội Hoàng Tử Hiên gia nhập chốn quan trường, đánh đổ nhà họ Hoàng.
- Anh Vĩ…
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bỗng trở nên kỳ quái, vì hắn bỗng nhớ tới viên thuốc màu xanh da trời trứ danh ở kiếp sau. Hắn ho khan một tiếng để trấn tĩnh lại tinh thần, rồi tiếp tục nói:
- Anh thấy, nhà nước sẽ để mặc cho những nhà buôn như anh kiếm tiền sao?
Tào Tuấn Vĩ sửng sốt, cười thoải mái:
- Lời này của cậu, chúng tôi…
Anh ta chưa nói hết đã ngẩn người, chân dẫm mạnh phanh, nghiêng đầu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, ý của cậu là, chuyện này không tốt?
Từ Quân Nhiên không nói gì mà chỉ nhớ đến một số chuyện trong ký ức của mình. Kiếp trước, năm 1986, do ảnh hưởng của chính sách khống chế giá cả, sản lượng sản xuất TV màu đột biến. Khoảng những năm 1988, nhà nước cho phép các nơi tăng giá TV màu lên 20%. Điều này khiến cho thị trường TV trở thành mục tiêu của nhiều nhà buôn. Vô số nhà buôn nhao nhao tìm kiếm thị phần trong lĩnh vực này, Tào Tuấn Vĩ cũng là một trong số đó. Chưa đến một năm sau, nhà nước tiếp tục khống chế lưu thông và giá cả để ngăn chặn “giao dịch trên thị trường chợ đen”, dẫn đến việc “sản xuất và nhu cầu” đều héo úa. Sau đó, đả kích “mua quan bán tước” đã thành một khẩu hiệu. Để diệt trừ tệ nạn này, nhà nước đã quyết định quản lý giá cả chặt chẽ hơn, sau đó giá cả không còn xuất hiện tình trạng giá xấu. Chỉ có điều, điều kiện cải cách giá cả lúc đó chưa được tốt, trào lưu tranh mua nhất thời dẫn đến tình trạng lạm phát nghiêm trọng. Cuối cùng, cùng với sự giải thể của liên minh đỏ mà Trung Quốc đang tiếp cận và sự biến động mạnh ở phía đông châu Âu, bản địa thiếu hụt nghiêm trọng hàng tiêu dùng. Dần dần, các nhà buôn chuyển hướng phát triển ra nước ngoài, biến mất trong trào lưu của nền kinh tế thị trường.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, Tào Tuấn Vĩ đã thất bại trong một lần đả kích nghiêm trọng năm 1989.
- Anh Vĩ, nghe em khuyên một câu. Chuyện này làm vài lần thì không sao, làm nhiều chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Anh không muốn cả đời này đều phải dựa vào mối quan hệ của các cụ ở nhà đấy chứ? Hơn nữa, hiện tuy đại ca đã ở lại trường, nhưng sớm muộn gì anh ấy cũng đi theo con đường chính trị. Anh nói xem, ngộ nhỡ bị người khác tính kế liên lụy đến anh ấy thì anh biết xử lý thế nào?
Vì không phải là người ngoài nên Từ Quân Nhiên trực tiếp nói với Tào Tuấn Vĩ suy nghĩ của mình.
Tào Tuấn Vĩ không nói gì, sắc mặt thâm trầm. Nếu những lời này của Từ Quân Nhiên xuất hiện trước khi anh ta bắt đầu làm nhà buôn, có lẽ anh ta còn hiểu được đôi chút. Nhưng bây giờ, anh ta dựa vào việc buôn bán kiếm được không ít tiền, lúc này Từ Quân Nhiên lại nói anh ta nên từ bỏ, hoặc là đối mặt với một cô gái xinh đẹp, điều này khiến Tào Tuấn Vĩ hơi khó chịu. Nếu không phải quan hệ trước đây giữa anh ta và Từ Quân Nhiên rất tốt, hơn nữa Tào Tuấn Vĩ thực sự xem Từ Quân Nhiên là em trai, nếu là người khác nói ra những cậu này, chắc chắn anh ta đã nổi giận rồi.
Anh ta nhẫn nại, cố gắng đè nén cơn tức của mình. Tào Tuấn Vĩ trầm mặc nói:
- Quân Nhiên, em nghe được tin này ở đâu?
Rõ ràng, anh ta thấy, sau khi Từ Quân Nhiên về quê, mới chưa được nửa tháng đã thay đổi không ít. Vì trước đây, Từ Quân Nhiên cũng biết anh ta là nhà buôn nhưng hắn cũng không phản ứng mạnh như vậy. Hiện nay, hắn lại khuyên anh ta nên từ bỏ, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình gì đó.
Tuy hiện nay chưa phải là con nhà lãnh đạo cao cấp ở trung ương, nhưng Tào Tuấn Vĩ cũng không phải kẻ đần, nếu không anh ta cũng chẳng làm nhà buôn được. Là lớp người đầu tiên kiếm được một khoản tiền lớn sau cải cách, đừng thấy anh ta học không nhiều, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt. Dĩ nhiên, anh ta hiểu, khiến Từ Quân Nhiên nói ra những lời bất thường như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Từ Quân Nhiên cười khổ, hắn không thể nói với Tào Tuấn Vĩ, vài năm nữa, nhà nước sẽ tiến hành chỉnh đốn chuyện này. Đến lúc đó, anh ta sẽ táng gia bại sản. Nếu không phải, ông nội anh ta liều mạng cầu cứu mọi người, có lẽ cả anh ta cũng đã bị xử bắn.
- Anh Vĩ, anh xem cái này đi.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi móc một tờ báo từ trong túi ra, chỉ tin tức phía trên, bình tĩnh nói với Tào Tuấn Vĩ.
Đây là một tờ báo tháng 6, bên trên đăng tin “thông báo khẩn cấp” của trung ương trung tuần của tháng, thông báo tin tức một số cán bộ Ủy ban thường vụ trung ương buôn lâu, tham ô, nhận hối lộ, chỉ thị áp dụng biện pháp khẩn cấp để nghiêm trị những hành vi trái pháp luật lợi dụng tài sản quốc gia làm của riêng. Ủy ban thường vụ trung ương đã yêu cầu, đối với những vấn đề làm tổn hại nghiêm trọng uy tín của Đảng, ảnh hưởng đến sự sinh tồn của Đảng, toàn Đảng nhất định phải xử lý triệt để, giải quyết nghiêm minh. Mồng 8 tháng 3, căn cứ theo yêu cầu đả kích những hành động phạm tội kinh tế, hội nghị lần thứ 22 của Ban thường vụ trung ương nhiệm kỳ 5 đã thông qua “Quyết định về việc nghiêm trị những tội phạm phá hoại nghiêm trọng nền kinh tế”, bổ sung và điều chỉnh một số điều khoản liên quan của “Hình pháp”. Ngoài ra, trung tuần tháng 4, trong văn kiện của trung ương đã chỉ rõ: diệt trừ những hành động phạm tội nghiêm trọng ảnh hưởng đến khu vực kinh tế, tiến hành đấu tranh chống hủ họa biến chất, thành bại liên quan đến quá trình xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa hiện đại hóa, hưng thịnh liên quan đến Đảng và nhà nước. Đây sẽ là công cuộc đấu tranh dài lâu và bền bỉ.
- Anh Vĩ, anh nghĩ xem, ngay cả thiết kế chính đều đã mở lời, còn có thể làm nhà buôn được bao lâu?
Từ Quân Nhiên nhìn sắc mặt Tào Tuấn Vĩ ngày một xanh, chân thành nói:
- Trong quá trình thực hiện hiện đại hóa, chúng ta cần dùng cả hai tay, một tay kiên trì đối ngoại mở cửa và thực hiện các chính sách đối nội làm linh hoạt nền kinh tế. Hì hì, lời của người lớn tuổi có học vấn. Nếu thật sự đã đến thời điểm ra tay, anh nói xem, ai chống đỡ nổi chứ?
Hắn lại nhìn sang Tào Tuấn Vĩ, trán đã đổ đầy mồ hôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất