Chương 54: Tào Tuấn Minh.
Không giống Từ Quân Nhiên, vị trí của Tào Tuấn Vĩ khiến anh ta có cái nhìn tàn khốc về phương diện chính trị…
Giống như những gì Từ Quân Nhiên đã nói, tuy tờ báo đó chỉ nhắm vào tình hình kinh tế mấy năm này và chỉ là một văn bản tổng kết đơn thuần, nhưng anh ta có thể nghe ra có điểm không bình thường.
- Quân Nhiên, để anh suy nghĩ đã.
Trong lòng đã dao động, nên thái độ của Tào Tuấn Vĩ cũng không như lúc đầu. Anh ta trầm mặc trong giây lát rồi chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu. Hắn cũng biết, không thể dựa vào mấy câu nói này mà bắt Tào Tuấn Vĩ thay đổi thái độ, chỉ là, hắn hy vọng cách này có thể giúp anh ta mà thôi.
Xe lại chuyển động, ngay sau đó, họ đã tới nơi làm việc của Tào Tuấn Minh. Tào Tuấn Vĩ cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Hai người lên đi, anh không lên đâu, anh phải đi nghe ngóng tin tức.
Từ Quân Nhiên nghĩ thầm, cười nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Anh Vĩ, như vậy đi, em không có chỗ ở, anh sắp xếp giúp em nhé, tìm nơi nào đó để nghỉ lại. Chị Vũ Tình không đi cùng em, anh trực tiếp đưa chị ấy đến nơi ở được chứ?
Hắn muốn nói chuyện quan trọng với Tào Tuấn Minh, Lâm Vũ Tình ở cạnh không tiện cho lắm. Lúc đầu, Từ Quân Nhiên định để Lâm Vũ Tình nghỉ lại ở ký túc xá nữ, nhưng nếu như đã gặp được người giàu có như Tào Tuấn Vĩ, tội gì không tranh thủ một phen.
Tào Tuấn Vĩ cười ha hả:
- Chuyện này dễ thôi. Nếu cậu không nói anh mới tức giận đó. Tên tiểu tử nhà cậu không coi anh là anh mới không chịu mở miệng đấy. Thế này đi, nhà khách quân đội, chỗ đó anh quen, thuận đường đưa em dâu đi mua ít đồ. Lần đầu gặp gỡ, người làm anh như anh cũng phải biểu hiện một chút chứ.
Từ Quân Nhiên biết, anh ta có chút ngượng ngùng vì vừa đùa giỡn Lâm Vũ Tình.
Người như Tào Tuấn Vĩ lúc nào cũng sĩ diện hão huyền, tuy mồm miệng ba hoa, nhưng đời sống cá nhân cũng không đến nỗi xấu xa. Thật ra, lúc này, trên phương diện đạo đức và luật pháp, ý thức của con người vẫn tương đối tốt. Từ Quân Nhiên còn nhớ có một vụ án liên quan đến một người lái xe ô tô, mượn cớ dạy các cô gái lái xe để phát sinh quan hệ với nhiều cô gái. Cuối cùng gã đã bị bỏ tù vì tội lưu manh. Sau này, cũng có nhiều ca sỹ nổi tiếng bị bắt vào tù vì tội quan hệ nam nữ lung tung. Rất nhiều người biết đến chuyện này.
- Được rồi, anh Vĩ sắp xếp là em yên tâm rồi.
Từ Quân Nhiên quay đầu nói với Lâm Vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, chị và anh Vĩ đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chị cứ nghe theo anh ấy là được.
Nói xong, hắn nghiêm túc nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Anh Vĩ, người em giao cho anh chăm sóc đấy nhé. Đây là người nhà em, nếu xảy ra chuyện gì, em không có mặt mũi nào về gặp mặt mọi người đâu đấy, chỉ có thể nhảy sông tự vẫn mà thôi.
Tào Tuấn Vĩ cười hì hì, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc:
- Em yên tâm đi, ai dám bắt nạt em dâu phải bước qua xác của anh. Ở thủ đô này, Tào Lão Nhị anh chưa chắc là cái tên nổi danh nhất, nhưng lại là cái tên liều mạng nhất.
Sở dĩ hắn nói như vậy với Tào Tuấn Vĩ, vì Từ Quân Nhiên biết rõ, đây là một người thích gây chuyện thị phí, kẻ thù cũng không ít. Hắn sợ Tào Tuấn Vĩ đưa Lâm Vũ Tình đi dạo phố bị người khác để ý. Không khí hiện nay đã dần dần có sự hỗn loạn nghiêm trọng trước khi bị xửu lý. Trên phố lúc nào cũng có một đám người tùy tiện kéo các cô gái lại đùa giỡn. Nếu Lâm Vũ Tình xảy ra chuyện gì, Từ Quân Nhiên không còn mặt mũi nào về gặp Uyển Tiêu Nguyệt.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên cũng không lo lắng vớ vẩn. Tào Tuấn Vĩ cũng biết rõ, hiện nay trị an của thủ đô không tốt. Sự thiếu thốn về vật chất, tinh thần yếu kém, một đám người tụ tập lại với nhau, phong trào đánh đấm liên tiếp nổi lên. Vừa tan học là ở cổng trưởng đã tụ tập một đám người, theo tiếng thủ đô gọi là: nhất định là đang “đốc” ai đó, chính là ý nghĩa có người đang đánh nhau. Mọi nơi đều xuất hiện tình trạng người người đánh nhau. Trang phục tiêu chuẩn là xanh lá cây hoặc xanh lam, thêm màu hồng trắng. Những kẻ có tiền mặc áo sơ mi, đeo kính râm, tay cầm máy ghi âm, vừa đi vừa nghe nhạc. Hình ảnh tương đối bắt mắt.
Hơn nữa, hiện nay, hệ thống công an chưa hoàn thiện. Kiếp sau, một chiếc điện thoại, trong 5 phút 110 sẽ đuổi tới. Nhưng những năm 80, do chưa có phương tiện liên lạc, bên này đánh nhau, phải chạy đến phòng thường trực của đơn vị để báo án. Nhưng điện thoại của phòng thường trực, bên ngoài không được mượn, thông thường trước khi đánh nhau thì không nhìn thấy cảnh sát; lúc đánh nhau không nhìn thấy cảnh sát, đánh nhau xong cũng không nhìn thấy cảnh sát. Ngay cả người có thân phận như Tào Tuấn Vĩ cũng hay gặp một số chuyện không hay ở bên ngoài. Cũng may xe của anh ta treo biển quân đội, người bình thường không dám tùy tiện động đến anh ta.
Dặn dò Tào Tuấn Vĩ và Lâm Vũ Tình vài câu, Từ Quân Nhiên mới xoay người đi về phía phòng giáo viên.
Lâm Vũ Tình thấy Từ Quân Nhiên đi lên cầu thang, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Lúc nãy, khi Tào Tuấn Vĩ gọi cô là em dâu, cô không hề có cảm giác bài xích với cách gọi này.
Đi trên hành lang, ánh mắt Từ Quân Nhiên đảo qua những học sinh đang học hành vất vả trong lớp học. Thời điểm này ở đại học, không khí học tập rất sôi nổi, ở đâu cũng nhìn thấy sinh viên đang ôm sách học bài. Những người này không phân biệt nam nữ, già trẻ, thậm chí còn có cả những người đã 30, 40 tuổi cùng với những người mười mấy tuổi.
Đi đến một phòng làm việc, khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ nhếch lên. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng trả lời:
- Mời vào!
Vào văn phòng, hắn chỉ thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi đang cúi đầu chấm bài. Thấy có người đi tới, anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói:
- Ngồi đợi tôi một lát, tôi còn hai quyển nữa là xong rồi.
Từ Quân Nhiên cũng không nói gì, cứ thế ngồi một mình trên ghế, hứng thú đánh giá căn phòng làm việc mình đã rất quen thuộc.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên mới nói:
- Lão đại, hình như văn phòng này của anh, giáo sư Lý đã từng dùng phải không?
- Đúng vậy, lão Lý đổi văn phòng…
Người đàn ông chưa nói hết câu đã ngẩng phắt đầu dậy, nhìn về phía Từ Quân Nhiên đang ngồi trên ghế gần cửa. Anh ta há hốc mồm, mắt mở lớn như thể nhìn thấy cái gì đó rất kỳ lạ, nửa ngày sau vẫn không nói nên lời.
Từ Quân Nhiên tươi cười, chậm rãi đứng dậy, giang hai tay nói với người đàn ông vẫn đang trợn mắt há mồm:
- Đại ca, em về rồi.
Hốc mắt người đàn ông đỏ lên, chạy vòng qua bàn làm việc, bổ nhào đến trước mặt Từ Quân Nhiên, dùng sức ôm chặt hắn rồi mới chậm rãi nói:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Đại ca, mới vài ngày không gặp, sao anh lại giống phụ nữ thế nào, không giống Tào lão đại đầu gỗ của ký túc xá chúng ta gì cả.
Tào Tuấn Minh thò tay gõ lên đầu người em mình yêu thương nhất ở ký túc xá, cười mắng:
- Cậu đấy, cứ bí bí ẩn ẩn khiến người ta phát bực. Sao lại như vậy, hết lần này đến lần khác đều một mình chạy về Giang Nam là sao?
Mắt lóe lên tia sắc bén. Từ Quân Nhiên nhìn một trong số những người kiếp trước hắn kính trọng rồi mới chậm rãi thốt ra từng chữ:
- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.