Chương 56: Đất thừa.
Tào Tuấn Minh nhận bản thảo Từ Quân Nhiên đưa đến, xem rất nghiêm túc.
Sau một lúc, anh ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
- Tiểu Lục, cậu biết cái thứ mà cậu viết này mà truyền ra ngoài, sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió không?
Tào Tuấn Minh nhìn Từ Quân Nhiên, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
“Kiên định lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, xây dựng Chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc”.
Chữ của Từ Quân Nhiên khá đẹp, vì từ nhỏ đã bị mẹ và thầy Ngâm Nguyệt yêu cầu luyện thư pháp, thư pháp của Từ Quân Nhiên dù chưa đến mức đăng đường nhập thất, nhưng cũng có thể khiến người ta sáng mắt, nhưng điều khiến Tào Tuấn Minh chú ý hơn, chính là nội dung mà Từ Quân Nhiên đã viết.
Từ Quân Nhiên đã đưa ra ý kiến rất chính xác:
- Xây dựng hiện địa hóa của chúng ta, phải xuất phát từ thực tế Trung Quốc, cho dù là cải cách hay xây dựng, đều phải chú ý học hỏi và tham khảo kinh nghiệm nước ngoài. Nhưng, rập khuôn kinh nghiệm, hình thức của nước khác, không thể nào thành công được. Phương diện này chúng ta đã học được rất nhiều bài học. Kết hợp chủ nghĩa Max với tình hình cụ thể nước ta, đi con đường của chính mình, xây dựng Chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung quốc, đây chính là kết luận cơ bản chúng ta tổng kết được từ kinh nghiệm lịch sử trường kỳ.
Những luận điệu này có thể Tào Tuấn Minh không xa lạ gì, hiện nay có một số phái cải cách đã đề xướng, họ cho rằng, đất nước hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ gian khổ chấn chỉnh lại tư tưởng chỉ đạo, đã giành được thắng lợi lớn trong việc chấn chỉnh công tác thực tế trên tất cả chiến tuyến, thực hiện được chuyển biến vĩ đại mang tính lịch sử. Cho nên, muốn phát triển mạnh kinh tế, phát triển sức sản xuất. Đặc khu kinh tế chính là một kết quả của tư tưởng này.
Nếu cách nói này đặt vào 20 năm sau, nó chắc chắn sẽ được chứng minh là chính xác.
Nhưng, hôm nay vào giờ phút này, đặc biệt là sắp tới thời khắc mấu chốt mở Đại hội Đảng, bản thảo này của Từ Quân Nhiên trong mắt Tào Tuấn Minh chẳng khác gì tự tìm đường chết.
- Anh, ý của anh là gì?
Từ Quân Nhiên nhìn Tào Tuấn Minh, giả vờ không hiểu hỏi.
Tào Tuấn Minh lắc đầu cười khổ, đưa ngón tay chỉ chỉ phía trên, tận tình nói:
- Bên trên giờ còn đang tranh luận gay gắt về chuyện đặc khu, cậu cảm thấy bây giờ cậu đưa bản thảo này ra, có thích hợp không?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh, anh đứng bên nào?
Sắc mặt Tào Tuấn Minh thay đổi, cuối cùng thở dài nói:
- Ông già cùng với mấy chiến hữu cùng thịnh suy, dĩ nhiên là muốn đứng chung một phía, cậu nói tôi có thể đứng bên nào? Đôi lúc, có những chuyện không thể có lựa chọn khác.
Lời nói của anh ta dù có chút bắc đắc dĩ, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu, trong tận xương tủy người anh này của mình vẫn có chút bảo thủ, với cục diện phái bảo thủ chiếm thượng phong, phe cải cách bị áp chế hiện nay, ông cụ nhà mình cùng với mấy người cùng thịnh suy là chiến hữu, tình cảm thâm hậu, cho nên anh ta cũng không thể không trở thành người của phái cải cách.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên còn biết, lúc này Tào Tuấn Minh trong phe cải cách, là nhân vật đứng đầu phương diện lý luận, ngay cả ông cụ Tào nhiều khi trong lời nói cũng thể hiện rất nhiều lý luận đều do cậu con cả này phụ trách soạn thành tài liệu phát ra ngoài.
Từ Quân Nhiên cũng biết, dựa vào nguyên nhân này, tương lai Tào Tuấn Minh mới có thể đi lên vị trí cao hơn.
Phe phái nhà họ Tào lựa chọn lần này, là một nước cờ hiểm, cũng là một nước cờ hay.
- Anh, vậy anh thấy em còn có lựa chọn nào khác sao?
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên hỏi Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, hắn đang nói đến Hoàng Tử Hiên nhà họ Hoàng, đắc tội với người như vậy, trừ phi Từ Quân Nhiên có bản lĩnh một tay tạo nên sóng gió, nếu không cả đời này chắc chắn sẽ chẳng làm nên thành tựu gì. Hoặc đợi đến lúc nhà họ Hoàng rớt đài, có lẽ hắn sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi, tuy nhiên nhìn xu thế phát triển hiện nay, có lẽ kiếp này Từ Quân Nhiên sẽ không đợi đến lúc Hoàng Tử Hiên gặp xui xẻo.
Đây chính là khắc họa kiếp trước của cha nuôi, hoàng tử hiên phong quang nửa đời người, cũng khiến cha nuôi của Từ Quân Nhiên uất ức nửa đời người, cho đến trước lúc chết, chắc chắn nỗi hận của ông đối với Hoàng Tử Hiên vẫn khó mà quên được. Dù sao người cùng thời đại, đều trở thành nhân tài hữu dụng của xã hội này, tạo nên thành tích lớn trong các lĩnh vực, chỉ mình ông là sống cô độc đến cuối đời, những năm tháng trẻ tuổi quý báo chẳng làm nên thành tích gì, chỉ là một cán bộ bình thường.
- Quân Nhiên, cậu nghe tôi nói này, chuyện này, nếu cậu dính vào…
Tào Tuấn Minh do dự một chút, còn định nói gì đó.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh, em đắc tội với nhà họ Hoàng, Hoàng Tử Hiên chắc chắn sẽ không buông tha em. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù em không yêu cầu trở về Giang Nam, gã cũng nghĩ cách để em không cách nào đứng ở thủ đô nữa. Cho nên, nếu em muốn chống lại gã, phải ép cho gã không dám động đến em!
Tào Tuấn Minh im lặng không nói, Từ Quân Nhiên nói không sai, nhà họ Hoàng hiện nay có thế lực rất lớn ở thủ đô, Trung ương có ý định lập Ủy ban cố vấn, để những cán bộ già lớn tuổi lui về tuyến hai, mà ông cụ nhà họ Hoàng là Phó chủ nhiệm Ủy ban cố vấn, chủ trì mọi công việc, thậm chí tuổi tác còn lớn hơn ông cụ Tào.
Có thân phận như vậy, Hoàng Tử Hiên căn bản sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào, đây cũng là lý do vì sao gã biết rõ tình cảm giữa Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh, mà còn dám đối phó với Từ Quân Nhiên. Rõ ràng, trong đám con ông cháu cha cũng chia ra con ông cháu cha cao cấp và con ông cháu cha bình thường.
Hoàng Tử Hiên chính là loại con ông cháu cha chẳng thèm để ai vào mắt.
Nói đến điểm này, Tào Tuấn Minh đã hiểu suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, chỉ có nổi tiếng, thật có tên tuổi, trở thành trung tâm chú ý trong mắt lãnh đạo trung ương, như vậy mới khiến Hoàng Tử Hiên sợ ném chuột vỡ bình, không dám đối phó với hắn.
- Nhưng, như vậy thật sự hơi nóng nảy,
Tào Tuấn Minh nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Hoàng Tử Tề anh trai Hoàng Tử Hiên, hiện nay đang là Phó trưởng ban tổ chức thành phố Toàn Châu chúng em.
Sắc mặt Tào Tuấn Minh thay đổi, lập tức hiểu ra vì sao Từ Quân Nhiên lại vội vàng muốn đưa bản thảo này ra ngoài, hắn đang lo Hoàng Tử Hiên âm thầm ngáng chân hắn.
Nghĩ một chút, Tào Tuấn Minh gật đầu nói:
- Vậy được, bản thảo này, ngày mai tôi sẽ cho người đăng lên báo Thủ đô giúp cậu. Sẽ ký tên cả hai chúng ta.
Trong lòng lóe lên một tia ấm áp, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, Tào Tuấn Minh đang lo mình bị tấn công, một mình gánh lấy chuyện này áp lực quá lớn, lúc này mới chủ động yêu cầu ký tên cùng mình. Trước kia khi học đại học họ từng đem bản thảo cùng ký tên hai người gửi cho tòa soạn, và giờ, lại vì bảo vệ mình.
Kể ra, Tào Tuấn Minh cũng là người tích cực trong phái cải cách, chẳng ai có thể nói gì cả.
- Đều nghe theo anh.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu:
- Ngoài ra, nếu em nhớ không nhầm, Hoàng Tử Hiên, làm ở Bộ tuyên truyền à?
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Đúng vậy, Hoàng Tử Hiên đang là Trưởng phòng trong Bộ tuyên truyền, bản thảo này dù gửi cho Nhật báo thủ đô, nhưng cuối cùng cũng phải thông qua thẩm tra của Bộ tuyên truyền.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, hắn cũng không hiểu, sao Hoàng Tử Hiên lại thăng tiến nhanh đến thế.
Chuyện này, mình phải nghĩ cách để kéo họ Hoàng vào.