Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 57: Anh hùng.

Chương 57: Anh hùng.
Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, dưới cục diện hiện nay, mình muốn lật đổ nhà họ Hoàng cũng không được, chỉ có thể chờ cơ hội.
Mà quan trọng nhất là, phải nghĩ cách để nhà họ Hoàng không dám động đến mình.
Từ Quân Nhiên có thể không biết vì sao Trưởng ban tổ chức thành ủy Hoàng Tử Tề lại yên lặng, nhưng theo trí nhớ của bản thân, không đến hai năm, Hoàng Tử Tề sẽ từ Trưởng ban tổ chức thành ủy, một bước lên mây, cuối cùng từ vị trí Bí thư thành ủy Toàn Châu tiến vào tỉnh thành, trở thành quan lớn ở tỉnh Giang Nam.
Nếu đúng là như vậy, kiếp này ắt hẳn mình cũng không thoát khỏi sự áp chế của anh ta.
Cho nên dù thế nào, Từ Quân Nhiên biết, mình nhất định phải nghĩ cách, để cho nhà họ Hoàng không những không thể động đến mình, mà còn giúp mình giải quyết hậu quả.
- Anh, thế này đi, việc bản thảo anh cứ tạm thời để đó, để em suy nghĩ lại xem, xem có thể đưa lên trên không.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, nói với Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, lắc đầu nói:
- Cậu hà tất phải thế?
Anh ta không phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ra Từ Quân Nhiên muốn hạ chiến thư với Hoàng Tử Hiên.
Từ Quân Nhiên cũng không vạch trần, mỉm cười nói:
- Dù sao cũng là bạn cũ, em phải cho anh ta biết, Từ Quân Nhiên em đã quay trở lại.
Thở dài một hơi, Tào Tuấn Minh không nói thêm gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Từ Quân Nhiên cân nhắc trong chốc lát, quyết định tốc chiến tốc thắng, đã gặp Tào Tuấn Minh rồi, chuyện còn lại phải làm nhanh hơn một chút mới được.
- Anh, có một chuyện cần anh tìm chị dâu giúp đỡ.
Vợ Tào Tuấn Minh là Kim Lệ, hiện đang làm ở Viện khoa học nông nghiệp, cha của Kim Lệ, là chuyên gia trong ngành nông nghiệp Trung Quốc.
- Sao?
Tào Tuấn Minh cũng biết, Từ Quân Nhiên là kiểu người chưa đến lúc bất đắc dĩ sẽ không nhờ vả người khác, hồi đi học thà ăn bánh bao chứ không bao giờ chịu mở miệng nhờ người ta giúp đỡ, hôm nay đổi tính nhờ vả mình, điều này khiến anh ta rất vui.
Từ Quân Nhiên kể lại chuyện mình muốn nuôi cá ruộng lúa ở trấn Lý Gia, cuối cùng hắn nói:
- Chuyện này, em muốn nhờ chị dâu giúp đỡ, lấy danh nghĩa Viện khoa học nông nghiệp lấy công xã bọn em làm nơi thí điểm, như vậy trong huyện sẽ ủng hộ bọn em hơn.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Đây là chuyện nhỏ, đợi tí nữa về anh nói với chị dâu cậu một tiếng, để cô ấy xin một dự án, sau đó đưa đoàn đi khảo sát Toàn Châu một vòng là có thể giúp được cậu.
Từ Quân Nhiên cười khổ, chuyện khiến mình và Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên vò đầu bứt tai ở Toàn Châu, người ta chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết được, thật khiến người ta không thể không cảm khái.
Lấy tài liệu nuôi cá ruộng lúa từ trong cặp ra, Từ Quân Nhiên đưa cho Tào Tuấn Minh, hắn đã bỏ hai buổi tối để viết tài liệu này, chắc chắn có thể dẫn dắt và giúp đỡ một chút cho vợ Tào Tuấn Minh. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên tin, đọc tài liệu này, những giáo sư nghiên cứu của Viện khoa học nông nghiệp, chắc chắn sẽ đồng ý đến huyện Võ Đức thí điểm.
Tào Tuấn Minh không hiểu những thứ này, nhưng anh cũng biết tình cảm của Từ Quân Nhiên đối với quê hương, nên tự nhiên cũng coi trọng chuyện này.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Từ Quân Nhiên mới lên tiếng:
- Đúng rồi, anh cả giúp em đặt hai vé xe lửa đi thành phố Dương Châu Lĩnh Nam nhé.
- Cậu định đi Lĩnh Nam?
Tào Tuấn Minh hơi ngạc nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Em chuẩn bị làm một đội xây dựng, nhờ anh hai giúp đỡ.
Cau mày, Tào Tuấn Minh nói:
- Không thích hợp, công trình bên đó không ít, nhưng cậu tùy tiện qua đó, cho dù anh hai cậu có muốn giúp cậu, cũng rất khó.
Anh ta nói vậy, Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Tào Tuấn Minh nói:
- Anh cả, sao vậy?
Tào Tuấn Minh nhẫn nại giải thích:
- Chuyện này, không dễ như cậu nghĩ đâu. Cậu đừng vội đi Lĩnh Nam, tối gọi cho Tuấn Vĩ, chúng ta cùng nói chuyện.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, Tào Tuấn Minh lại nói:
- Đi thôi, anh cũng sắp hết giờ làm rồi.
Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên trêu ghẹo nói:
- Anh cả, anh nổi tiếng nhỉ.
Tào Tuấn Minh vỗ hắn nói:
- Ai như cậu, cả ngày ở trong ký túc xá với thư viện học hành.
Hai người ra ngoài cổng lên xe buýt, nhanh chóng về đến nhà Tào Tuấn Minh.
Lúc này, mọi người đều sống trong nhà ngang của đơn vị, mấy nhà cùng sống một tầng, rất náo nhiệt. Nhưng may là thân phận Tào Tuấn Minh không tầm thường, không quá cực khổ như người khác, nên sống trong một nhà lầu nhỏ riêng biệt gần Cung vương phủ, đây là đơn vị phân cho cha của Kim Lệ, nhưng ông cụ chỉ có một người con gái, vợ qua đời từ sớm, nên để con gái và con rể ở chung với mình.
Kim Thừa Hữu là một ông cụ sáu mươi tuổi, đeo một cặp kính, thấy con rể đưa theo một thanh niên bước vào, hơi sững sờ, thấy Tào Tuấn Minh cười nói:
- Ba, đây là Quân Nhiên, bạn cùng ký túc của con, ba còn nhớ không?
Từ Quân Nhiên tiến lên một bước, cúi người nói với cụ:
- Bác Kim, bác khỏe không, cháu là Từ Quân Nhiên.
Đối với ông cụ này, hắn rất kính trọng.
Lão Kim là chuyên gia cấp cao được hưởng trợ cấp đặc biệt của nhà nước. Nhưng ông không phải loại người chỉ ngồi trong phòng làm việc không ra khỏi cửa, ngay cả khi tám mươi tuổi vẫn ra đồng khảo sát, có những cống hiến tuyệt vời đối với việc cải tiến giống lúa, ngay cả thời khắc cuối cùng trong đời, cũng trải qua trên đồng ruộng. Trước khi lâm chung, trong tay ông, còn cầm một mầm lúa!
Người như vậy, đáng để hắn kính trọng.
Có người nói, ba mươi năm sau, là thời đại không có anh hùng, 30 năm cải cách mở cửa đem đến cho Trung Quốc những thay đổi to lớn, cho dù thành thị hay nông thôn, đều có cảm giác như có tai mắt mới, như ba sự kiện lớn năm tám mươi, “TV, đồng hồ, xe đạp” đã bị bánh xe lịch sử đào thải, lý tưởng “đèn điện, điện thoại, cày bừa nước ngoài”, đã biến thành sự thật, tủ lạnh TV màu đã tiến vào cuộc sống của người dân. Vì thu nhập của dân chúng tăng cao trong nhiều năm liên tục, điều kiện sống cũng được cải thiện rõ rệt, nhà gỗ, nhà tranh ngày xưa đã trở thành nơi tham quan trong ký ức của mọi người.
Khi cuộc sống vật chất của mọi người có thay đổi lớn, sự xói mòn trong đời sống tinh thần không thể không khiến người ta lo lắng, những lời nói thô lỗ mở miệng ra là nói, hiện tượng thiếu văn hóa thường xuyên xuất hiện…, nhưng điều này nói cho một người một thực tế không thể chối cải: Khi có người một mình đứng trên tuyến đầu tranh đấu, hầu hết mọi người sẽ không nói gì, để hắn đơn độc chịu khổ; khi chúng ta đau khổ vì mất người thân trong trận động đất, ánh mắt của toàn thế giới sẽ hướng về nơi chật hẹp nhỏ bé của Trung Quốc, có một vài cá nhân và doanh nghiệp phát tài…
Không đánh mất tâm hồn thì sao có tham ô hối lộ, không coi trọng vật chất sao có hiện tượng bất công.
Những năm tám mươi, không hề thiếu anh hùng.
Từ Quân Nhiên không dưới một lần nghe thấy cái tên Kim Thừa Hữu, lúc này được gặp cụ, trong lòng không kìm được kích động.
Đối với một người sinh ra và lớn lên ở nông thôn mà nói, ông cụ này, chính là anh hùng.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất