Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 58: Đề nghị không chuyên nghiệp.

Chương 58: Đề nghị không chuyên nghiệp.
Hơn sáu giờ tối, lầu hai của nhà họ Kim.
Ông cụ Kim Thừa Hữu đeo chiếc kính lão bình thường mình không đeo,cẩn thận đọc tài liệu Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh đưa.
Bên cạnh ông, Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình vẻ mặt căng thẳng nhìn ông cụ. Còn Tào Tuấn Minh đang thấp giọng nói gì đó với Kim Lệ vợ anh ta.
Cách đó không xa, Tào Tuấn Vĩ vẻ mặt nhàm chán cầm tạp chí lên xem, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mọi người, trong miệng lầu bầu gì đó.
- Tiểu Từ, cháu thấy, nuôi cá ruộng lúa, có thể làm ở nông trường không?
Nhìn về phía Từ Quân Nhiên, Kim Thừa Hữu chăm chú hỏi.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc gật đầu:
- Thầy Kim, cháu thấy là được, vì lúc trước cháu từng nghe mấy cụ già quê cháu nói, ngày nhỏ họ từng mò được cá trong ruộng.
Thực ra còn có câu hắn chưa nói, sau này nuôi cá ruộng lúa sẽ được mở rộng khắp cả nước, đặc biệt là mở rộng ở tỉnh Giang Nam, chính là do Kim Thừa Hữu mở rộng.
Kim Thừa Hữu gật đầu, nói với con gái:
- Xem ra suy nghĩ của cha cũng đúng, mở rộng nuôi trồng ruộng nước nông thôn, là một hướng phát triển không tệ.
Kim Lệ nghe thấy cha nói vậy, cũng gật đầu:
- Đúng vậy, xem ra hướng nghiên cứu của chúng ta không có vấn đề gì, nhưng vì sao thí nghiệm trước đây, lại xuất hiện tình trạng cá giống chết và giảm sản lượng? Chẳng lẽ do vấn đề thổ nhưỡng?
Hai người bắt đầu thảo luận xem chỗ nào trong thí nghiệm đã xảy ra sai sót, vứt đám Từ Quân Nhiên sang một bên.
Tào Tuấn Vĩ đã quen với chuyện này, còn Lâm Vũ Tình thì trợn mắt hốc mồm, cô không ngờ, nhà khoa học cao cao tại thượng khi làm việc lại như vậy, chẳng hề trang trọng như mình đoán. Ngược lại, trông rất giống những công nhân bình thường đang tranh luận về vấn đề kỹ thuật.
Lông mày Từ Quân Nhiên từ từ nhăn lại, hắn nghe ra, cha con Kim Thừa Hữu đang tranh luận vấn đề gì, hẳn là vấn đề về việc nuôi trồng trong ruộng lúa.
Chỉ có điều, quan điểm của Kim Lệ là kỹ thuật nuôi trồng trong ruộng lúa vẫn chưa thành thục, cần phải quan sát thêm, còn Kim Thừa Hữu lại sợ không thể chờ được nữa muốn lập tức mở rộng kỹ thuật này đến các vùng trong cả nước, để giải quyết vấn đề mức sống và thu nhập không cao của nông dân.
- Ba con cô ấy là như vậy đấy.
Tào Tuấn Minh cười có lỗi nói với Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình dĩ nhiên là đỏ mặt lắc đầu, vừa nãy khi Tào Tuấn Vĩ giới thiệu cô, đã nói cô là vợ của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh không nói gì, chỉ ngầm đánh giá Lâm Vũ Tình, ánh mắt này, quả thực khiến cho Lâm Vũ Tình vô cùng thẹn thùng, dù sao trên thực tế mình với Từ Quân Nhiên cũng không có quan hệ như vậy.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Anh cả, em thấy chị dâu nói rất có lý.
Câu này khi nói hắn không hề đè bớt giọng nói, hai cha con Kim Lệ dĩ nhiên đều có thể nghe thấy.
Kim Thừa Hữu lập tức không hài lòng, quay đầu lại nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu thì biết cái gì, nếu có thể nuôi dưỡng trong ruộng lúa, đây là một việc tốt có lợi cho nước cho dân. Nông dân sẽ thu được lợi ích từ việc này, cậu không phải xuất thân nông thôn sao, lẽ nào không biết cuộc sống của người nông dân cực khổ thế nào?
Tào Tuấn Minh vội hòa giải nói:
- Ba, ba đừng tức giận, Quân Nhiên cậu ấy không có ý đó, cậu ấy…
Từ Quân Nhiên giữ Tào Tuấn Minh lại, cắt ngang lời anh ta:
- Anh cả, anh không cần thay em giả vờ ngớ ngẩn, em chỉ nói cho giáo sư Kim biết sự thật thôi.
Vừa nãy dưới yêu cầu của Kim Thừa Hữu, hắn đã gọi Kim Thừa Hữu là giáo sư Kim, ông cụ cả đời nghiên cứu, nên thích người khác gọi mình như vậy.
Kim Thừa Hữu chau mày, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói thử xem, hứ!
Ông cụ thực sự hơi tức giận, trong mắt ông, một người xuất thân từ nông thôn nếu thờ ơ với chuyện của nông thôn, vậy đồng nghĩa với mất gốc. Nếu không phải nể mặt con rể, ông cụ đã muốn đuổi kẻ đó đi rồi.
Tào Tuấn Minh lại hơi lo lắng, đưa tay kéo Từ Quân Nhiên, ý bảo hắn đừng nói.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Kim Thừa Hữu nói:
- Giáo sư Kim, cháu hiểu ý của bác. Suy xét từ điều kiện cải thiện sản xuất ruộng lúa, nuôi trồng ở ruộng lúa có thể có hiệu quả nâng cao năng lực sản xuất tổng hợp của ruộng lúa; xuất phát từ góc độ tăng thu nhập của người nông dân, nuôi trồng ở ruộng lúa có thể có hiệu quả thúc đẩy điều chỉnh kết cấu sản xuất, thực hiện tăng sản xuất tăng thu nhập; xuất phát từ tình hình thực tế nước ta người đông đất ít, nuôi trồng ở ruộng lúa có thể giúp kinh doanh tổng hợp, có hiệu quả nâng cao sản lượng diện tích đơn vị. Và nuôi trồng ở ruộng lúa, do tiến hành sản xuất ở cùng điều kiện môi trường sinh thái, không cần phải đầu tư thêm nhiều mà vẫn có thể đạt được đa dạng hóa, giá thành đơn vị sẽ kinh tế hơn.
Nói từ một góc độ khác, do nuôi trồng ở ruộng lúa có thể khiến hệ thống sinh thái ruộng lúa cải tạo hợp lý về công năng và kết cấu, từ đó phát huy phụ tải lực lớn nhất của tài nguyên ruộng lúa, có thể thực hiện nuôi trồng cộng sinh cùng có lợi, đạt được hiệu quả kinh tế sinh thái tốt nhất, từ đó giúp nông nhân nâng cao sản lượng tăng thu nhập.
Sau khi nói một tràng, ngay cả Kim Thừa Hữu cũng không kìm được gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói:
- Cậu cũng hiểu một chút về nuôi trồng ở ruộng lúa đó, vậy tại sao còn nói thứ này không được?
Từ Quân Nhiên cười khổ nói:
- Giáo sư Kim, đã bao lâu bác không đích thân xuống dưới đó rồi?
Kim Thừa Hữu sững sờ, không lập tức phản bác Từ Quân Nhiên, mà trầm mặc.
Ngược lại đôi mày thanh tú của Kim Lệ cau lại, nói:
- Quân Nhiên, ý của cậu là, có nơi không thích hợp để nuôi trồng ruộng lúa?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chị dâu, chị thử nghĩ xem, diện tích nước ta lớn như vậy, tình hình thực tế mỗi nơi không giống nhau, tùy tiện thực hiện kỹ thuật này trong phạm vi cả nước, nếu thành công thì tốt, nông dân có thể thu được lợi ích. Nhưng nếu thất bại, tất nhiên sẽ tạo thành tổn hại kinh tế lớn cho nông dân, đến lúc đó, trách nhiệm này ai sẽ gánh? Chị nghĩ các quan chức địa phương sẽ chấp nhận là họ sai sao? Chắc chắn là không, họ sẽ đổ trách nhiệm lên đầu người nông dân, hoặc đổ trách nhiệm cho kỹ thuật của chúng ta, kết quả, rốt cuộc là hại người nông dân?
Kim Lệ như suy nghĩ gì đó gật đầu, liếc mắt nhìn chồng, hai người đều cảm thấy Từ Quân Nhiên nói rất có lý.
Nghiêng đầu nhìn về phía Kim Thừa Hữu đang im lặng không nói, thấy lúc này biểu hiện của ông cụ rất xoắn xuýt, như đang do dự gì đó, ngay cả tay cầm kính của ông cũng khẽ run lên.
Từ Quân Nhiên hiểu, chắc chắn ông đã hiểu lời mình, vốn muốn dùng kỹ thuật nuôi trồng trong ruộng lúa giúp đỡ người dân nông thôn làm giàu, không ngờ rằng chuyện này lại không dễ dàng, loại đả kích này đối với một cụ già một lòng nghiên cứu nông nghiệp mà nói, lớn vô cùng.
Tuy không biết kiếp trước ông cụ làm cách nào vượt qua kiếp nạn này, nhưng hiện giờ Từ Quân Nhiên đã có một cách khác.
Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên nói với Kim Thừa Hữu:
- Giáo sư Kim, chuyện này không phải không có cách giải quyết.
- Sao?
Kim Thừa Hữu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên, trầm giọng hỏi:
- Cậu nói xem, rốt cuộc có cách gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất