Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 59: Sắp đến quê hương tôi.

Chương 59: Sắp đến quê hương tôi.
Đối với Kim Thừa Hữu mà nói, cả đời nghiên cứu nông nghiệp, bị người ta chê là quê mùa lão cũng không để ý, năm đó lúc ông cuốn hành lý rời khỏi quê hương, đã thề, đời này sẽ không để người dân quê hương được ăn no, mình học hành coi như uổng phí.
Về sau, giấc mộng của ông là giúp cho người nông dân Trung Quốc được cơm no.
Đây không phải là nói đùa, những năm tám mươi, quả thực đã tồn tại những người như vậy, họ không màng danh lợi, chỉ sống vì lý tưởng.
Kiểu người này, gọi là người lý tưởng.
Lúc đó, đại học không thu học phí, khi đó rất nhiều người đi học được nhận học bổng và trợ cấp dành cho sinh viên nghèo, hầu hết đều nhận trợ cấp loại B, mỗi tháng được mấy đồng, trừ những sinh viên có hoàn cảnh khá như Tào Tuấn Minh và Tằng Văn Khâm không nhận, như Từ Quân Nhiên, đều dựa vào trợ cấp này để học xong đại học.
Trong nhóm đó, rất nhiều người nhiều năm sau, đều dùng tuổi xuân và nhiệt huyết của mình cho quốc gia.
Từ Quân Nhiên không phải loại người cứng nhắc này, thậm chí sau khi trọng sinh, hắn còn có chút xấu xa, bởi vì hắn biết rõ nếu mình không tạo rat hay đổi, sẽ không có cách nào để chống lại kẻ địch có kinh nghiệm và thế lực mạnh hơn rất nhiều. Cho nên, hắn quyết tâm, chủ yếu có thể đạt được mục đích, mình tuyệt đối sẽ không kiên trì với cái gọi là quy tắc.
Cũng vì nguyên nhân này, Từ Quân Nhiên mới muốn lợi dụng Hoàng Tử Hiên.
Dù vậy, đối mặt với người lý tưởng như Kim Thừa Hữu, Từ Quân Nhiên vẫn không thể nào không tôn trọng ông, vì người như vậy, đã chống giữ bầu trời tương lai Trung Quốc, họ dùng tính mạng của mình phóng ra ánh sáng đẹp nhất, khiến cho dân tộc trong vòng ba mươi năm đã đi hết chặng đường năm mươi năm, thậm chí là nhiều năm hơn nữa mới có thể đi được.
Người cầm quyền chưa chắc đã đáng tôn kính, nhưng những người hết lòng lo lắng vì miếng ăn của dân chúng, rất đáng để ngưỡng mộ.
- Giáo sư Kim, cháu thấy, nếu muốn làm tốt công tác nuôi dưỡng trong ruộng lúa, vậy thì phải chú ý một điểm, đó là nhập gia tùy tục. Khu vực khác nhau có hoàn cảnh địa lý khác nhau, dù cháu không hiểu lắm về nội dung cụ thể của việc nuôi trồng trong ruộng lúa, nhưng cháu biết một điều, cho dù là có kinh nghiệm trồng trọt đến mấy, trước khi trồng, cũng phải xem cấu tạo và tính chất đất đai.
Lời nói của Từ Quân Nhiên, khiến cho hai mắt Kim Thừa Hữu tỏa sáng.
Lão gật đầu, trực tiếp nói với con gái:
- Tiểu Từ nói đúng, nếu muốn đẩy mạnh kỹ thuật nuôi trồng trong ruộng lúa, phải kiên trì lợi dụng đất thấp trũng, lấy ruộng quen làm chính, lợi dụng đầy đủ rảnh mương, song thoát nước, ruộng không đào hoặc ít đào.
Kim Lệ suy nghĩ một lát rồi bổ sung:
- Không những thế, con cảm thấy cần phải đưa công trình nuôi trồng trong ruộng lúa đưa vào trong quy hoạch xây dựng thủy lợi nông nghiệp, phải kết hợp cải tạo ruộng sản lượng trung và thấp, và kết hợp với kiến thiết thủy lợi ruộng đồng.
Nói xong, cô nhìn Từ Quân Nhiên, nói:
- Quân Nhiên, cậu nói đi?
Rất rõ ràng, hai cha con Kim Thừa Hữu và Kim Lệ đều coi Từ Quân Nhiên là cố vấn chuyên nghiệp rồi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, hắn không phải dân chuyên nghiệp gì, làm sao biết được mấy thứ liên quan đến nuôi trồng trong ruộng lúa chứ? Sở dĩ có thể phân tích như vậy, là vì hắn kiếp trước đã từng lăn lộn dưới cơ sở vài năm, công việc dưới nông thôn cũng biết không ít. Giờ Kim Lệ đột ngột hỏi hắn những vấn đề chuyên nghiệp, Từ Quân Nhiên quả thật không trả lời được. Nhưng để hai cha con này chọn trấn Lý Gia làm nơi thí điểm, Từ Quân Nhiên bất chấp tất cả.
- Chị dâu, giáo sư Kim, em thấy thật sự muốn làm tốt công tác nuôi trồng trong ruộng lúa, không thể chỉ dựa vào vài mẫu đất của vài hộ gia đình, phải tập trung ruộng lúa diện tích lớn, dùng thôn tổ làm đơn vị, thống nhất bố cục quy hoạch, thống nhất áp dụng tổ chức; xây dựng thôn chuyên nghiệp về việc nuôi trồng trong ruộng lúa; kiên trì lấy kinh doanh quy mô làm chủ, tác ruộng trách nhiệm và ruộng lương thực, cổ vũ các hộ nuôi trồng nhận thầu, giúp nông nghiệp chuyển sang hướng hộ chuyên nghiệp.
Từ Quân Nhiên đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cha con họ chậm rãi nói, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Sau một hồi Kim Thừa Hữu liên tục nói ba chữ “Tốt” rồi nói với Tào Tuấn Minh:
- Tuấn Minh, cậu bạn học này của con không tệ, rất không tệ! Còn giỏi hơn cả con, con chỉ biết ngồi trong trường đại học học hành, không biết xuống dưới thể nghiệm sự khó khăn của người dân. Điểm này không tốt!
Vẻ mặt Tào Tuấn Minh xấu hổ, cha vợ luôn cảm thấy anh ở trường làm giáo viên không hợp, hiện nay cả nước vừa mới phục hồi nguyên khí, đang lúc các vị trí đều thiếu nhân tài, thành tích của Tào Tuấn Minh ưu tú như vậy, lại là sinh viên tốt nghiệp đại học có năng lực, đáng lẽ nên làm ở vị trí nào cần đến anh, không nên ở lại trường.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, gật đầu bày tỏ đồng ý với ý kiến của Kim Thừa Hữu:
- Giáo sư Kim nói đúng, anh cả có bản lĩnh như vậy, đáng lẽ nên làm việc trong cơ quan nhà nước, giúp cho dân chúng thêm nhiều việc, cứ trốn trong trường, có thể làm được gì chứ? Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý!
Tào Tuấn Minh không ngờ người anh em mà mình yêu quý nhất lại đào ngũ trước trận, bất đắc dĩ nhìn cha vợ và Từ Quân Nhiên nói:
- Lần này, hai người là chiến hữu cùng một chiến tuyến rồi hả?
Mọi người lập tức nở nụ cười, không khí cũng thoải mái hơn không ít.
Sau khi cười xong, Kim Thừa Hữu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, suy nghĩ của cháu không tệ. Bác ấy à, gần đây đang lo thí nghiệm mấy thứ, trong viện cũng ủng hộ bọn bác mau chóng nghiên cứu ra phương pháp giúp người nông dân có cuộc sống ấm no, cháu nói xem, huyện Vũ Đức các cháu có ưu thế gì?
Trong lòng Từ Quân Nhiên thở phào một cái, nói cả buổi, không phải chỉ chờ câu này của Kim Thừa Hữu hay sao?
- Giáo sư Kim, huyện Vũ Đức chúng cháu có địa hình và hoàn cảnh bình thường nhất trong khu vực trung bộ. Có thể nói nếu có thể nuôi trồng trong ruộng lúa, như vậy thì cả khu vực trung bộ cũng có thể đẩy mạnh tiến hành. Hơn nữa công xã trấn Lý Gia là một trong những nơi khó khăn nhất huyện Vũ Đức, cũng cần sự giúp đỡ của bác.
Lời này của Từ Quân Nhiên là nói thật, kiếp trước Kim Thừa Hữu đã từng chọn huyện Vũ Đức làm nơi thí điểm, nhưng đó là chuyện của mười năm sau.
Quay đầu nhìn con gái, Kim Thừa Hữu hỏi:
- Tiểu Lệ, con thấy sao?
Kim Lệ suy nghĩ, thoáng nhìn vẻ mặt chờ đợi của Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình, cười nói:
- Ba, ba đồng ý với Quân Nhiên đi, con thấy cậu ấy mong chờ lắm.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, ngại ngùng gãi đầu.
Kim Thừa Hữu im lặng suy nghĩ một lát, cẩn thận đọc lại những tài liệu Từ Quân Nhiên đưa cho mình, trong đó ghi chép lại kỹ tình hình đất đai và hoàn cảnh địa lý của công xã trấn Lý Gia, thậm chí ngay cả những sự giúp đỡ của huyện cũng viết hết trong đó, ông mới gật đầu nói:
- Thế này đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi xem thử.
Nói xong, ông nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Nếu cháu rãnh, có thể đi cùng bọn bác.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Bác và chị dâu có thể chuẩn bị trước, đến lúc đó cháu sẽ đến thủ đô đón bác.
Dừng lại một chút, hắn nhìn Lâm Vũ Tình nói:
- Cháu phải tiễn chị Vũ Tình về Lĩnh Nam trước đã.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất