Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 60: Lừa bố mày.

Chương 60: Lừa bố mày.
- Được rồi, thanh niên các con nói chuyện đi, cụ già ba phải nghỉ ngơi đã.
Kim Thừa Hựu cười nói:
- Người già, tinh lực không được như xưa nữa, nhớ hồi đó, ba…
Kim Lệ cười khổ, gật đầu với Từ Quân Nhiên và chồng, dìu cha lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và hai anh em Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Vĩ, còn cả Lâm Vũ Tình.
Tào Tuấn Minh đích thân xuống bếp lấy chút thức ăn, cầm thêm hai chai rượu trắng, rót cho mấy người, ngay cả Lâm Vũ Tình cũng được rót cho một ly.
- Ngồi đi, đâu có người ngoài.
Tào Tuấn Minh lớn tuổi nhất chỉ về phía sofa, nói với Tào Tuấn Vĩ và Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình và Từ Quân Nhiên lần lượt ngồi xuống, còn Tào Tuấn Vĩ ngồi bên cạnh anh trai.
- Quân Nhiên, cậu nói đi, lần này cậu muốn đi Lĩnh Nam, rốt cuộc là có dự định gì?
Tào Tuấn Minh chăm chú nhìn Từ Quân Nhiên, hỏi.
Không biết vì sao, lần này anh ta cảm thấy sau khi Từ Quân Nhiên trở về quê, dường như thay đổi rất nhiều, không phải là lão Lục mà trước kia anh biết, dù là suy nghĩ gì, cũng đều giấu trong lòng, bề ngoài hơi có vẻ nhu ngược, cho dù chịu thiệt cũng không nói cho người khác, chỉ im lặng nhẫn nhịn. Nhưng lần này gặp lại Từ Quân Nhiên, dù vẫn cảm giác được sự thân thiết giữa hai người như trước, nhưng Tào Tuấn Minh cảm thấy, Từ Quân Nhiên đã thay đổi rất nhiều.
Ít nhất, Từ Quân Nhiên hôm nay, rất có phong độ của một đại tướng, nói năng rõ ràng, mấu chốt nhất là, hắn có sự sắc bén của một chính khách.
Nếu không phải Tào Tuấn Minh xuất thân gia đình chính trị, rất khó nhận ra sự thay đổi này của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên bây giờ, làm việc rất giống một quan chức, thủ đoạn dù có hơi non nớt, nhưng suy nghĩ rất toàn diện, khiến cho người ta khó có thể liên tưởng đây chỉ là một thanh niên trẻ mới tốt nghiệp được hai năm, nếu không phải mình đã quen hắn từ trước, chắc đã nghi ngờ Từ Quân Nhiên phải bốn năm mươi tuổi rồi.
Nhưng Từ Quân Nhiên thay đổi như vậy, trong lòng Tào Tuấn Minh rất khó chịu.
Anh chỉ có mình Tào Tuấn Vĩ là em trai, còn lại đều là em gái, trên thực tế, Tào Tuấn Minh đã từng có một người em trai, có điều ở quê, vì thiếu điều kiện y tế thuốc men nên đã chết ở nông thôn phương Bắc, người em trai này rất giống Từ Quân Nhiên, cũng rất thông minh, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Vì nguyên nhân này, cho nên Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Vĩ đều rất thân thiết với Từ Quân Nhiên, vì họ coi Từ Quân Nhiên là em trai mình.
Chuyện này, Từ Quân Nhiên không biết, chỉ có người nhà họ Tào biết.
- Đúng vậy, Quân Nhiên, không phải anh Vĩ nói cậu, chuyện làm ăn không giống như học hành, chỉ dựa vào cố gắng thôi chưa đủ.
Tào Tuấn Vĩ tận tình nói với Từ Quân Nhiên. Anh nghe được ý định của Từ Quân Nhiên từ Lâm Vũ Tình, đối với chuyện công ty xây dựng gì đó, dù Tào Tuấn Vĩ có hơi động lòng, nhưng cũng chưa dám quyết định. Vốn anh tưởng gan mình đã đủ lớn, không ngờ gan của Từ Quân Nhiên còn lớn hơn của anh ta, quả thực giống như suy nghĩ hão huyền.
Lâm Vũ Tình cũng nhìn Từ Quân Nhiên bằng ánh mắt lo lắng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Tào Tuấn Minh:
- Anh cả, anh thấy, thành phố Bằng Phi và toàn bộ Lĩnh Nam, viễn cảnh phát triển tương lai như thế nào?
Tào Tuấn Minh im lặng không nói, sau một hồi lâu chậm rãi nói:
- Trong vòng hai mươi năm, chỉ cần ông cụ còn, kinh tế Lĩnh Nam tất nhiên nhanh chóng phát triển.
Ông cụ trong câu nói của anh, dĩ nhiên là những người già cơ trí nắm trong tay lá cờ cải cách Trung Quốc.
Từ Quân Nhiên hoảng hốt, nhìn Tào Tuấn Minh cả buổi không nói nên lời.
Chả trách sau này Tào Tuấn Minh có thể trở thành một trong những nhân vật lớn, với đôi mắt tinh tường này, anh có tư cách để đứng trên đỉnh thiên hạ.
Thành phố Bằng Phi hiện nay chẳng qua chỉ là một địa khu thí điểm chính sách quốc gia, còn tỉnh Lĩnh Nam cũng chỉ là một địa khu duyên hải Trung Quốc, chẳng phải nơi phát triển gì, có thể nói dù cải cách mở cửa đã được vài năm, thay đổi bên đó không lớn, vẫn có rất nhiều vấn đề, vì thế có rất nhiều lời nghi ngờ, có người thậm chí còn hoài nghi, đặc khu này có thể tồn tại được bao lâu.
Chỉ có Từ Quân Nhiên biết rõ, đặc khu này không những có thể làm được, hơn nữa còn càng ngày càng phồn hoa, đặc khu cũng càng ngày càng nhiều. Khắp nơi trong cả nước đều xuất hiện những địa phương tương tự, phát triển kinh tế cũng tiến vào quỹ đạo tốc độ cao. Lĩnh Nam trở thành một trong những địa khu phát đạt nhất Trung Quốc. Thành phố Bằng Phi cũng trở thành một trong bốn thành phố phồn hoa nhất Trung Quốc.
Tất cả những điều này, đều xảy ra sau ba mươi năm nữa.
Còn Tào Tuấn Minh lúc này, đã dự đoán được hình ảnh đó.
Có vài người, trời sinh để làm chính trị, điểm này Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận.
- Sức khỏe ông cụ thế nào?
Từ Quân Nhiên hỏi Tào Tuấn Minh. Hắn biết rõ, người anh này mới thật sự là người quyết định, nếu anh gật đầu, mình có thể triển khai toàn diện những suy nghĩ trong đầu, trong lúc Trung Quốc sắp phát triển, tạo ra được nền tảng và mối quan hệ của riêng mình.
Thông minh như Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu, mười năm sau, là một thời kỳ chuyển hình của phát triển kinh tế Trung Quốc, có vô số cơ hội phát triển trong giai đoạn này, ai nắm chắc được cơ hội, dường như đều có được món tiền đầu tiên, cho dù là trong chính trị hay kinh tế.
Tào Tuấn Minh cũng là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, sau khi nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên lập tức hiểu rõ ý hắn.
Chỉ cần ông cụ còn sống, cải cách mở cửa Lĩnh Nam không thể tránh khỏi, phát triển thịnh vượng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Vậy ý cậu là, nhân cơ hội nay, lập công ty xây dựng gì đó?
Tào Tuấn Minh nhìn về phía Từ Quân Nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng, vốn em định tìm anh hai, nhờ anh ấy giúp, nhưng giờ em thấy không ổn, như anh cả nói với em, bên đó ba anh hai vừa mới được đề bạt, nếu làm như vậy, sẽ có ảnh hưởng không tốt cho bác ấy.
Tào Tuấn Minh nói:
- Đúng vậy, vậy cậu tính sao?
Từ Quân Nhiên cười hì hì, ánh mắt nhìn sang Tào Tuấn Vĩ đang nhìn hai người nói chuyện:
- Chẳng phải ở đây còn có một người rất thích hợp sao?
Tào Tuấn Vĩ khẽ giật mình, lập tức lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Cậu làm gì? Tôi nói cậu biết, chuyện làm ăn của tôi không tệ, cậu bớt đem mấy ý định đó gán cho tôi đi.
Tào Tuấn Minh nhướng mày, nhẹ giọng quát:
- Cậu câm miệng! Cả ngày cứ đem tên cha mình ra làm loạn ở bên ngoài, tôi còn chưa tính sổ đâu đấy!
Thấy anh trai quát lớn, Tào Tuấn Vĩ rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.
Cười cười, Từ Quân Nhiên tiếp tục nói với Tào Tuấn Minh:
- Anh Vĩ làm như vậy cũng là chuyện bình thường, anh cả cũng nhận ra, chính sách nhà nước hiện nay rất có thể sẽ có vài thay đổi trong tương lai, địa vị của ông cụ cũng quyết định anh em anh sẽ là mục tiêu chú ý nhất trong mắt người khác, thật sự vì chuyện kinh doanh mà bị người ta lên án, em e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông cụ.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Vấn đề cậu nói tôi đã cân nhắc, vốn định nói chuyện với cái thằng nhóc lông bông này, nhưng gần đây nó toàn trốn tôi, tôi không thấy bóng dáng nó đâu cả.
Nói xong, đưa tay vỗ lên ót Tào Tuấn Vĩ một cái:
- Cậu có thể giúp người ta bớt lo không hả? Buôn bán à? Tôi thấy cậu đang lừa bố mày thì có?
- Lừa bố mày?
Từ Quân Nhiên bỗng nghĩ đến một từ lưu hành ở đời sau, lập tức không ngừng ho khan.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất