Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 62: Người hợp tác.

Chương 62: Người hợp tác.
- Lão nhị, quan hệ giữa cậu với lão tứ nhà Bộ trưởng trần Bộ đường sắt không tệ đúng không?
Câu này của Tào Tuấn Minh khiến Tào Tuấn Vĩ giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
- Anh, gần đây em không làm chuyện gì xấu cả!
Lâm Vũ Tình không nhịn được che miệng cười khúc khích thành tiếng, nhị công tử Tào này đúng là thú vị quá.
Tào Tuấn Minh cũng không thể làm gì hơn với cậu em trai dở hơi này, thở dài lắc đầu, nói:
- Tôi có nói cậu làm gì xấu đâu, thật là. Tôi muốn cậu nói chuyện với Trần Hoành Đào một tiếng, xem thử có thể tạo dựng quan hệ, giúp công ty xây dựng của các cậu, trực thuộc một Cục công trình nào đó của Bộ đường sắt không, như vậy có thể không cần lo có người lấy thân phận của các cậu ra nói này nói nọ.
Hai mắt Từ Quân Nhiên tỏa sáng, liên tục gật đầu:
- Cách này rất hay, cách này rất hay.
Dĩ nhiên hắn hiểu rõ điểm lợi của loại trực thuộc này, mượn xác doanh nghiệp nhà nước, trên thực tế lại có kết cấu của doanh nghiệp tư nhân, đây là một hình thức thường được sử dụng ở đời sau.
- Anh Vĩ, anh có cách không?
Ánh mắt nhìn Tào Tuấn Vĩ, Từ Quân Nhiên cười nói.
Lúc này vẻ mặt Tào Tuấn Vĩ rất hưng phấn, liên tục gật đầu:
- Chuyện này đơn giản thôi, để lát tôi mời thằng nhóc đó bữa cơm là được.
Tào Tuấn Minh nghiêm mặt:
- Gì mà lát nữa? Chuyện này cậu làm đàng hoàng cho tôi! Ngày mai tìm cậu ta nói chuyện, nếu cậu không làm được, tôi tự đi làm.
Bên ngoài Tào Tuấn Vĩ cũng là nhân vật có số má, dù trong đám con ông cháu cha ở thủ đô không tính là đứng đầu, nhưng vì xuất thân có liên quan với quân đội thủ đô, người bình thường anh ta thật sự chẳng thèm để vào mắt, Lâm Vũ Tình hôm nay đã tận mắt chứng kiên anh ta giáo huấn một người đàn ông trong nhà khách quân khu, nghe nhân viên phục vụ nói người đó là cán bộ cấp phó, nhưng lại bị Tào Tuấn Vĩ đánh rất thảm. Nhưng người như vậy, lại rất sợ người anh trai Tào Tuấn Minh này, vừa nghe Tào Tuấn Minh nói, vội gật đầu:
- Anh cả yên tâm, ngày mai em sẽ gọi điện cho cậu ta.
Tào Tuấn Minh vui vẻ gật đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, cậu cảm thấy như thế nào?
Từ Quân Nhiên đưa ngón tay cái ra:
- Anh cả quả nhiên suy nghĩ chu đáo.
Ngẫm nghĩ, hắn nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Anh Vĩ, anh có thể thương lượng với Trần Hoành Đào, để anh ta cũng đóng cổ phần, đến lúc đó hai người các anh sẽ chiếm 20% cổ phần, 60% còn lại là của công xã trấn Lý gia bọn em, tiền kiếm được cũng chia theo tỷ lệ đó là được.
Tào Tuấn Vĩ gật đầu:
- Được rồi, tôi biết rồi. Ông cụ nhà tên nhóc Hoành Đào đó có vẻ cũng căng lắm, tiền bạc không được dư dả, có chuyện tốt như vậy, cậu ta không vui vẻ đồng ý mới lạ.
Lúc này, Kim Lệ từ trên lầu bước xuống, cười nói:
- Mấy người ấy, lo nghỉ đi chứ, biết mấy giờ rồi không?
Nói xong, cô nhìn ly rượu trước mặt Lâm Vũ Tình, lại nhìn mấy người đàn ông vừa uống rượu vừa nói chuyện đỏ bừng cả mặt, đôi mi thanh tú cau lại nói:
- Vũ Tình mới đến lần đầu, anh rót rượu gì đó?
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh liếc nhìn nhau, nở nụ cười bất đắc dĩ, hóa ra đã sắp mười giờ tối rồi.
- Được rồi, anh cả chị dâu, hai người nghỉ ngơi đi.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, nói với Tào Tuấn Minh và Kim Lệ.
Tào Tuấn Minh gật đầu, dặn dò Tào Tuấn Vĩ:
- Cậu đưa Quân Nhiên và em dâu đến nhà khách rồi về nhà, bên chỗ ba tôi sẽ gọi điện cho cậu.
- Vâng!
Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc, gật đầu đồng ý.
Chào vợ chồng Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình cùng lên xe Tào Tuấn Vĩ.
Thủ đô lúc này, không có cuộc sống về đêm, cũng không có các loại hội sở, quán bar mọc lên san sát như sau này, ban đêm, hầu hết thời gian mọi người đều ở nhà, thỉnh thoảng mới có vài thanh niên cởi mở, thích vui đùa, hầu hết đều tìm một nơi yên tĩnh, mở máy cát sét và ca hát, nhảy múa gì đó.
Vì có mặt Lâm Vũ Tình, Tào Tuấn Vĩ đương nhiên sẽ không bảo Từ Quân Nhiên đến những nơi bát nháo đó. Hơn nữa anh cũng biết, lần này Từ Quân Nhiên đến đây, là có việc phải làm.
Đến cổng nhà khách, Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình bước xuống xe:
- Anh Vĩ, lên trên ngồi một lát chứ?
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói.
Tào Tuấn Vĩ khoát tay:
- Không được, tôi phải về nhà. Lỡ ông cụ ở nhà biết tôi cả đêm không về thì thảm lắm. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai xong việc tôi sẽ đến tìm cậu.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
Suốt đường đi Lâm Vũ Tình không nói câu nào, cho dù là ở nhà họ Tào, trừ lúc được hỏi đến, nếu không cũng chẳng nói thêm câu nào, rõ ràng là vì không biết nên nói gì, hơn nữa cũng không quen với đám Tào Tuấn Vĩ lắm, nên hơi ngại người lạ.
- Có chuyện gì vậy?
Sau khi bước vào căn phòng trong nhà khác, Từ Quân Nhiên mới hỏi Lâm Vũ Tình với vẻ mặt cổ quái.
Lâm Vũ Tình đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Anh hai Tào sắp xếp, tôi…
Từ Quân Nhiên cười khổ, lập tức hiểu ra chuyện gì, không ngờ Tào Tuấn Vĩ thực sự nghĩ mình và Lâm Vũ Tình là người yêu, đã sắp xếp cho hai người ở cùng một phòng.
- Không sao, để em đi đặt thêm phòng nữa là được.
Sau khi cười khổ, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói.
Lâm Vũ Tình lắc đầu:
- Tôi đã hỏi rồi, nhà khách hết phòng rồi.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên cổ quái, liền nhớ ra sắp đến Đại hội nhân dân rồi, đây chính là thời điểm bận rộn nhất ở thủ đô, cả nước không ít người kéo đến thủ đô, chắc chắn là nhà khách Quân khu đã chật kín người, lúc này Tào Tuấn Vĩ có thể kiếm được phòng, đã coi như không tệ rồi.
Tuy nhiên nghĩ đến cảnh mình và Lâm Vũ Tình cô nam quả nữ sống cùng một phòng, Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy không ổn, lắc đầu nói:
- Thế này đi, em đến ở nhà anh cả.
Nói xong, hắn cất bước định đi ra ngoài.
Không ngờ Lâm Vũ Tình giữ lấy tay Từ Quân Nhiên, lắc đầu.
Tiếp theo, cô thấp giọng đến mức người khác gần như không thể nghe được nói:
- Muộn lắm rồi, làm sao cậu đến nhà anh cả Tào được, hay là cậu cứ ở lại đi.
Một phụ nữ kéo tay một người đàn ông, nói với hắn bằng giọng mềm mỏng, bảo hắn ở lại phòng mình.
Nghĩ đến chuyện này, Từ Quân Nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên, bất giác nới rộng khoảng cách với Lâm Vũ Tình, Từ Quân Nhiên nói:
- Được rồi, chị Vũ Tình. Thế này đi, chị ngủ trên giường, êm trải nệm ngủ dưới đất là được.
Đây là phòng đôi, chỉ có một chiếc giường lớn, trừ toilet, chỉ có 2 chiếc ghế dựa.
Mặt Lâm Vũ Tình đỏ bừng, trừ gật đầu, không nói thêm câu nào, vừa nãy bảo Từ Quân Nhiên ở lại, đã dùng hết dũng khí của cô rồi.
Thu dọn đơn giản một chút, sau khi rửa mặt xong, hai người một nam một nữ theo đuổi suy nghĩ của riêng mình đều nằm xuống. Có điều, Từ Quân Nhiên trải một tấm chăn trên sàn, nằm dưới đất. Còn Lâm Vũ Tình mặc nguyên nội y nằm trên giường.
Đèn nhẹ nhàng tắt đi, những ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn chiếu vào trong phòng, rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Từ Quân Nhiên cũng không cởi quần áo, mặc nguyên đồ nằm ngủ, kê đầu trên gối, không biết suy nghĩ gì.
- Quân Nhiên, cậu ngủ chưa?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất