Chương 63: Tình duyên Sở hà Hán giới.
- Quân Nhiên, cậu ngủ chưa?
Giọng nói êm ái của Lâm Vũ Tình bỗng nhiên vang lên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, hắn căn bản vẫn chưa ngủ, nửa đêm nằm cạnh một mỹ nhân, có thể nằm ngủ lập tức sao, chỉ có tên điên thôi. Huống chi trong lòng hắn có quá nhiều chuyện, lúc này trong đầu đầy ắp những việc liên quan đến công ty xây dựng và nuôi cá trong ruộng lúa.
- Sao vậy, chị Vũ Tình, có việc gì sao?
Từ Quân Nhiên đáp lại lời Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình im lặng cả buổi không nói, đến lúc Từ Quân Nhiên nghĩ rằng cô nói mớ, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Cậu lên giường đi!
Một câu nói, Từ Quân Nhiên suýt chút nữa không thốt nên lời, thân dưới lập tức căng cứng.
Dường như vì dùng hết dũng khí để nói câu này, Lâm Vũ Tình lại nói lần nữa:
- Chi bằng, chúng ta cùng ngủ một giường đi!
Từ Quân Nhiên bị câu nói này của cô dọa cho suýt chút nữa nhảy dựng, thầm nghĩ chị hai này đang nghĩ gì đấy, người khác không biết quan hệ giữa chúng ta, lẽ nào bản thân chị cũng không biết?
Mặt vô cùng bất đắc dĩ ngồi dậy, Từ Quân Nhiên nói:
- Chị Vũ Tình, như vậy không hay lắm.
Lâm Vũ Tình cúi đầu, trong bóng tối Từ Quân Nhiên không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ nghe Lâm Vũ Tình thấp giọng nói:
- Không sao, cậu lên đi!
Từ Quân Nhiên nào dám, dù kiếp này mình vẫn còn là xử nam, nhưng kiếp trước cũng đã từng trải qua chuyện nam nữ, thậm chí còn biết người đàn ông và phụ nữ nếu có dính líu về phương diện này, chắc chắn sẽ dây dưa không rõ ràng, huống hồ dù Lâm Vũ Tình rất đẹp, trong lòng Từ Quân Nhiên có lúc cũng muốn thưởng thức một chút, nhưng hắn còn chưa đói bụng đến mức ăn quàng, quan hệ giữa hai người chưa xác định rõ đã lên giường, chẳng phải sẽ trở thành chuyện tình một đêm thường xảy ra ở giới trẻ sau này sao?
Tuy tư tưởng của Từ Quân Nhiên không phải kiểu đặc biệt bảo thủ, đối với chuyện nam nữ cũng không quá bài xích, nhưng chuyện lên xe trước mua vé sau này, hiện tại hắn không định làm. Hơn nữa, Lâm Vũ Tình là do hắn kiên quyết đưa từ trấn Lý Gia đến thủ đô, nếu như xảy ra chuyện gì, người ngoài sẽ nghĩ sao về mình.
Tham ô?
Hay là mưu mô từ trước?
Câu nào cũng chẳng hề dễ nghe.
Vừa lúc này, chỉ nghe thấy Lâm Vũ Tình thấp giọng nói tiếp:
- Dưới đất lạnh lắm, ngày mai cậu còn có việc phải làm, ngủ trên giường đi. Giường lớn lắm, nép vào một chút cũng được mà.
- A, cái gì?
Từ Quân Nhiên đột nhiên trả lời, rồi lập tức dừng lại.
- Tôi nói hai người chúng ta nằm nép một chút, vẫn có thể đối phó được đêm nay.
Lâm Vũ Tình nghĩ Từ Quân Nhiên không nghe rõ lời mình, bèn lặp lại một lần nữa. Trong lòng cũng hơi bất mãn, mình đã dùng hết dũng khí mới hạ quyết tâm để tên này cùng ngủ một giường với mình, thế mà hắn còn một mực từ chối.
Nếu bây giờ mà có ánh đèn, sẽ thấy miệng Từ Quân Nhiên há to, khuôn mặt đỏ bừng, như vừa mới dạo một vòng bên ngoài giữa trời đông.
Sau một lúc, Từ Quân Nhiên mới khàn giọng nói:
- Chị Vũ Tình, cái đó, em…
- Cậu cái gì, yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai đâu, chỉ qua đêm nay…
Lâm Vũ Tình đã dùng hết dũng khí, dứt khoát không từ bỏ suy nghĩ này, lấy quần áo ngăn cách hai người, cười duyên nói:
- Cậu nghiêm túc một chút đó! Nếu không tôi sẽ đánh người đấy!
Lúc này Từ Quân Nhiên không biết nên nói gì:
- Em…
Hắn còn đang chần chừ, Lâm Vũ Tình đã ngồi dậy trên giường, vô cùng dũng mãnh nói:
- Cậu tự lên, hay để tôi giúp cậu lên?
Từ Quân Nhiên cười khổ, gật đầu:
- Để em tự lên.
Đem chiếc chăn trải dưới đất lên đặt lại trên giường, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:
- Xin lỗi, chị Vũ Tình. Là lỗi của em, đã để người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.
Lâm Vũ Tình nằm bên mép giường, quay lưng về phía Từ Quân Nhiên, thản nhiên nói:
- Xin lỗi gì, với tôi mà nói, thanh danh sớm đã chẳng là gì rồi.
Từ Quân Nhiên im lặng, hắn biết, Lâm Vũ Tình đang nói giận. Đối với một phụ nữ chưa lập gia đình, bị mang tiếng “sao chổi”, có ai mà không để ý chứ? Rõ ràng người ta là một phụ nữ trong sạch, cùng mình đi thủ đô một chuyến, lại bị coi là vợ mình, còn bị ép ngủ chung giường với mình, tâm tình vui vẻ được mới lạ.
Giường nhà khách cũng không lớn lắm, lại thêm Lâm Vũ Tình đặt một mớ quần áo ở giữa, sau khi hai người nằm hai bên, trên cơ bản muốn lọt ra ngoài rồi.
Lâm Vũ Tình còn đỡ, dù sao cô cũng là phụ nữ, thân hình nhỏ nhắn, còn Từ Quân Nhiên quả thực không chút thoải mái, gần như là phải nằm nghiêng.
- Ờ, chị Vũ Tình, chị có thể xịch ra ngoài một chút không?
Một lúc sau, cuối cùng Từ Quân Nhiên không nhịn được bèn mở miệng, hắn thật sự không ngủ được, cả người dính sát vào mép giường.
Không ngờ Lâm Vũ Tình không trả lời hắn, chỉ im lặng xoay lưng về phía Từ Quân Nhiên, giống như không nghe thấy.
Từ Quân Nhiên không nói nên lời, thầm nghĩ người gì thế này, cô bảo tôi lên giường ngủ, cuối cùng lại đề phòng như phòng cướp, cho tôi một chỗ chút xíu, chi bằng cứ để tôi nằm đất ngủ cho rồi.
Nhẹ nhàng xoay người, Từ Quân Nhiên đưa tay gõ gõ nhẹ lên chiếc mềm được Lâm Vũ Tình ôm rất chặt, một lần nữa mở miệng:
- Chị Vũ Tình, em sắp rớt rồi.
- Cậu sắp rớt rồi à? Hình như tôi không như vậy đấy, cậu nhìn xem tôi nằm ở đâu rồi?
Cuối cùng Lâm Vũ Tình cũng trả lời Từ Quân Nhiên, tuy nhiên ngữ khí không vui, dường như bất mãn với thái độ của Từ Quân Nhiên, lời nói ra càng khiến Từ Quân Nhiên phải im lặng, người phụ nữ này nghĩ gì vậy? Cô ấy bảo mình lên giường ngủ, nói cố một chút cũng qua hết đêm nay, đến khi mình lên giường, cô ấy lại bất mãn. Người ta nói lòng phụ nữ như mò kim đáy biển đúng là không quá mà!
Từ Quân Nhiên nhẫn nại giải thích:
- Chị, chính giữa giường chị làm Sở hà Hán giới, ít nhất cũng chiếm mất một phần ba giường rồi, cả hai ta sắp rớt đến nơi đây này.
Lâm Vũ Tình hừ lạnh một tiếng:
- Cậu tưởng tôi muốn à, không phải chỉ vì sợ cậu làm bậy sao?
- Em làm bậy?
Từ Quân Nhiên giận quá nên cười:
- Cho xin! Chị sợ em làm bậy á? Em còn sợ chị hủy hoại sự trong trắng của em thì có!
- Cậu còn trong trắng á?
Lâm Vũ Tình không chút khách khí nói với Từ Quân Nhiên, trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ:
- Nhóc con, ngay cả nụ hôn đầu cũng trao cho tôi rồi, cậu còn trong trắng cái gì?
Từ Quân Nhiên suýt chút nữa bị cô nàng này làm cho tức chết, cảm thấy trên tàu mình không nên nói cho cô nàng biết, nụ hôn ở tiệm cơm đó là nụ hôn đầu tiên, giờ đã trở thành vũ khí để cô ấy giễu cợt mình, đúng là buồn bực quá đi mà.
- Sự trong sạch của em em chịu trách nhiệm, không cần chị lo, dù thế nào ngủ như vầy cũng không chấp nhận được!
Từ Quân Nhiên nổi chứng ngang bướng.
- Vậy cậu muốn sao? Không phải định vứt Sở hà Hán giới này đấy chứ?
Từ Quân Nhiên không chú ý, lúc này Lâm Vũ Tình quay lưng với mình, mặt nở nụ cười giảo hoạt.