Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 68: Nhìn bằng cặp mắt khác.

Chương 68: Nhìn bằng cặp mắt khác.
Không giống với những gì Hoàng Tử Hiên hoài nghi, vẻ mặt Từ Quân Nhiên vô cùng bình tĩnh, hắn đặt chiếc túi vẫn mang theo bên mình lên bàn trà, vừa cười vừa nói với Hoàng Tử Hiên:
- Trưởng phòng Hoàng, nghe nói công việc hiện nay của anh là phụ trách xét duyệt các bài báo của các tòa soạn báo trước khi phát hành?
Hoàng Tử Hiên nhướn mày, kinh ngạc liếc nhìn Từ Quân Nhiên.
Nói thật, đối với Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Hiên có một loại chống đối bản năng, cũng có thể là vì gã đã vì dùng thủ đoạn ti tiện đoạt lấy bạn gái của Từ Quân Nhiên, cũng có thể gã cảm thấy trên phương diện nào đó mình không bằng đệ nhất tài tử khoa tiếng Trung Đại học Kinh Hoa. Cho nên khi đối mặt với Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Hiên vô cùng không thích nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn.
Bình tĩnh, trầm ổn, lại không mất đi khí thế mạnh mẽ.
Hoàng Tử Hiên nghĩ, đáng lẽ khi đối diện với mình, Từ Quân Nhiên phải cẩn thận, dè chừng gã giống như lúc trước, thậm chí còn phải có chút sợ hãi như người bình thường gặp con ông cháu cha mới đúng.
Thế nhưng cái vẻ lạnh nhạt cùng với phong thái như những kẻ ngang hàng mà Từ Quân Nhiên biểu hiện hôm nay khiến Hoàng Tử Hiên vô cùng khó chịu.
Gã cảm thấy bị coi thường.
Ho khan một tiếng, Hoàng Tử Hiên từ tốn nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ à, tôi lớn hơn cậu vài tuổi nên sẽ gọi cậu là lão đệ. Nghe nói bây giờ cậu công tác ở công xã cơ sở?
Nếu đã cùng ở trong một thể chế vậy thì cũng sẽ có một chỗ hay đó là có thể đem chức quan lớn nhỏ ra để nói chuyện. Trên thực tế, Hoàng Tử Hiên nghĩ Từ Quân Nhiên không xứng là đối thủ của gã, hoặc có thể nói, hai người căn bản không cùng thuộc một tầng lớp. Đối thủ của gã phải là Tào Tuấn Minh – những người cùng là cán bộ cách mạng đời thứ ba mới phải.
Từ Quân Nhiên cười nhạt một tiếng:
- Đúng, hiện tại tôi là cán bộ công xã nhân dân trấn Lý Gia của huyện chúng tôi.
- Giỏi lắm, tuổi còn trẻ mà đã có thành tích như vậy, rất tốt.
Những lời tán thưởng của Hoàng Tử Hiên khiến Từ Quân Nhiên không khỏi cau mày. Người này thật quá đáng, giả vờ giả vịt không nói, lại nghĩ mình là lãnh đạo Trung ương hay sao?
Từ Quân Nhiên không biến sắc nhìn Hoàng Tử Hiên rồi bình tĩnh nói:
- Trưởng phòng Hoàng quá khen.
Hai người đều không phải hạng vừa, sau khi thăm dò lẫn nhau chẳng ai thu về được điều gì. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên cũng đã hiểu ra, Hoàng Tử Hiên không phải hạng người dễ đối phó. Mà Hoàng Tử Hiên cũng biết, Từ Quân Nhiên của hôm nay và tên tài tử còn học ở trường đại học trước kia hình như có điểm khác biệt.
- Quân Nhiên à, sao cậu lại tới Thủ đô?
Hoàng Tử Hiên cười giúp Từ Quân Nhiên rót một chén trà rồi hỏi.
Thân là cán bộ cách mạng đời thứ ba nổi tiếng ở Thủ đô, bản lĩnh lớn nhất của Hoàng Tử Hiên đó là bất kể người đối diện có phải là người gã thích hay không, gã vẫn đối xử vô cùng nhiệt tình. Đây là đạo làm quan, dù không thích người ta nhưng vẫn phải tươi cười đón chào. Còn sau lưng sẽ giở trò gì thì đó là chuyện khác.
Từ Quân Nhiên chỉ vào chiếc túi đặt trên bàn trà:
- Đến có chút chuyện, thuận đường đến nhờ anh giúp một chuyện.
Hoàng Tử Hiên khẽ giật mình, thầm nghĩ không biết có phải sau khi thất tình đầu óc hắn trở nên hồ đồ không, sao lại nghĩ đến chuyện đến tìm tôi nhờ giúp đỡ?
Hắn biết rõ, dùng từ “hận thấu xương” cũng không thể lột tả hết sự căm hận của Từ Quân Nhiên với gã. Gã đã đoạt bạn gái của hắn, lại buộc hắn đường đường đệ nhất tài tử đại học Kinh Hoa phải ảm đạm hồi hương, công việc tốt ở Thủ đô cũng không được làm, phải về công xã cơ sở làm tay sai. Sự nghiệp và tình yêu của hắn đều bị mình huỷ hoại, vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh thậm chí chuyện trò vui vẻ với mình, cái này không thể gọi là tự chủ mà có thể nói là lòng dạ rất sâu.
- Ha ha, Quân Nhiên cậu khách khí rồi, chúng ta là bạn học, có chuyện gì cậu nói đi, nếu có thể giúp tôi nhất định cố hết sức.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha, vừa cười vừa nói:
- Đúng rồi, nếu có thời gian thì gọi cả Bình Bình, chúng ta cùng ăn một bữa. Cô ấy vẫn rất nhớ cậu đấy. Đúng rồi, tháng sau hai chúng tôi kết hôn, nếu cậu rảnh nhất định phải tới tham dự đó.
Bình Bình chính là Triệu Bình Bình, là bạn gái cũ của Từ Quân Nhiên, cũng chính là kẻ đã vứt bỏ Từ Quân Nhiên và sà vào lòng Hoàng Tử Hiên.
Lúc này nhắc tới cô ta, Hoàng Tử Hiên rõ ràng muốn Từ Quân Nhiên ê chề.
- Thật sao? Nếu có thời gian tôi sẽ đến.
Ngoài sự tưởng tượng của Hoàng Tử Hiên, Từ Quân Nhiên không hề lộ vẻ đau lòng. Xem ngữ khí cùng dáng vẻ của hắn, tựa hồ không thèm để ý chuyện này. Phải biết rằng một tháng trước, hắn còn đau khổ đến mức chẳng muốn sống vì mất đi người yêu, mấy lần đứng dưới túc xá của Triệu Bình Bình khẩn cầu nàng hồi tâm chuyển ý.
Nhưng hiện tại, Từ Quân Nhiên nghe thấy cái tên Triệu Bình Bình lại biểu hiện giống như người xa lạ vậy.
Lông mi chớp chớp, Hoàng Tử Hiên ho khan một tiếng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Xem ra Từ Quân Nhiên thế này có chút gì đó không giống.
Lúc trước gã không coi Từ Quân Nhiên ra gì là vì Từ Quân Nhiên căn bản không phải là người làm chính trị. Nói một cách chính xác, hắn là kẻ yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, là một thanh niên say mê văn nghệ. Loại người này có lẽ chỉ có tài văn chương, chứ không hề có lực sát thương gì, trước công cụ chính trị to lớn, một tên tài tử chẳng là gì hết.
Đứng trước quyền lực, có một số thứ không hề kiên cố như người ta vẫn nghĩ.
Hơn nữa trong quá trình thăm dò Hoàng Tử Hiên, Từ Quân Nhiên cũng không bình tĩnh như những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài. Mặc dù kiếp trước không biết bí mật của cha nuôi nhưng hắn biết, cho đến tận lúc lâm chung cha nuôi cũng vẫn không vui.
Kiếp trước, mười mấy tuổi Từ Quân Nhiên được cha nuôi nhận về. Trên danh nghĩa thì là cha con nhưng thực tế ông vừa là cha, vừa là anh của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn thấy cha nuôi không vui, nhìn cha nuôi mỗi ngày thở dài nhìn ảnh tốt nghiệp, nhìn cha nuôi mượn rượu tiêu sầu, thậm chí mấy lần từ bỏ cơ hội thăng chức thay đổi số phận. Đến giờ Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy cha nuôi quá uất ức, một người đầy tài hoa vậy mà không có cơ hội thể hiện, một sinh viên xuất sắc của đại học Kinh Hoa khiến người ta ngưỡng mộ lại cam tâm sống cuộc đời bình thường ở huyện Vũ Đức.
Lúc đó Từ Quân Nhiên thậm chí cảm thấy cha nuôi khiến mình mất mặt.
Một người nếu không có tài hoa lại ngồi ở địa vị cao thì gọi là tầm thường vô vi, một người có tài hoa lại cam tâm sống cuộc sống bình thường thì gọi là không có chí lớn.
Mãi đến khi cha nuôi qua đời, tâm sự này của Từ Quân Nhiên vẫn không có cách trút bỏ.
Nhưng lúc này, Từ Quân Nhiên đã không còn cảm giác oán trách đó nữa, đối mặt với đối thủ như vậy, kiếp trước cha nuôi có thể làm thế nào đây?
Gia thế không bằng người người ta, bối cảnh không bằng người ta, một học sinh nghèo kiết xác, nấc thang tiến thân cuối cùng cũng bị người ta ngăn cản, cha nuôi có thể làm gì đây?
Nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Từ Quân Nhiên trầm xuống, đời này kiếp này, mình tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Tử Hiên được sống yên ả!
Tiếc nuối kiếp trước của cha nuôi, vậy thì hãy để kiếp này hắn bù đắp lại.
Hoàng Tử Hiên, đời này ngươi hãy đợi xui xẻo đi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất