Chương 70 – Tình nghĩa đàn ông.
- Vậy tôi xin phép ra ngoài một lát.
Nói xong hắn cứ vậy ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cau mày nhìn Từ Quân Nhiên ra khỏi phòng làm việc của mình, ánh mắt gã bắt đầu hướng về chiếc túi Từ Quân Nhiên đặt ở trên bàn.
Ngay từ khi Từ Quân Nhiên mới bước vào, Hoàng Tử Hiên đã để ý tay của hắn cứ đặt trên chiếc túi. Khi hắn nói muốn nhờ mình giúp đỡ và nhắc tới chuyện phụ trách thẩm duyệt nội dung các bài báo ở bộ tuyên truyền trung ương, ánh mắt và tay của hắn bất giác chạm vào chiếc túi.
Xem ra bên trong chiếc túi hẳn là có vật gì đó.
Có đôi lúc con người tôi luôn hiếu kì với những thứ chưa biết, cũng giống như lúc này Hoàng Tử Hiên vô cùng hiếu kì, không biết sức mạnh gì đã khiến Từ Quân Nhiên thay đổi, thoát khỏi tình trạng suy sụp chán chường. Vì vậy gã vô cùng tò mò không biết thứ đựng trong túi kia là gì.
Gã thò tay cầm lấy chiếc túi, tuy túi nhìn hơi phồng nhưng thực tế lại khá nhẹ.
Gã cau mày rồi mở chiếc túi, lôi đồ ở trong túi ra sau đó lặng người.
Đó là một bản thảo, viết chi chít toàn chữ Khải, xem ra người viết thứ này đã bỏ ra không ít tâm huyết.
“Kiến quyết phản đối đường lối xa rời quần chúng”
Tiêu đề của bài viết khiến Hoàng Tử Hiên ngây người, gã nhanh chóng lật xem nội dung bên trong, một lúc sau, sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng.
Sâu sắc!
Sau khi đọc xong, Hoàng Tử Hiên chỉ có thể dùng hai chữ đó để hình dung bài viết.
Đó là một bài nghiên cứu thảo luận về nền kinh tế tư nhân và các doanh nghiệp cá thể trong nước hiện nay. Trong bài viết, tác giả phê phán hiện tượng một số người không quan tâm tới lợi ích tập thể, chỉ lo việc kinh doanh nhỏ của mình mà quên đi bản chất của XHCN là cùng nhau giàu mạnh.
Có thể nói, bài viết này hoàn toàn phù hợp với một số luận điệu hiện nay.
- Chẳng lẽ là Từ Quân Nhiên viết?
Trong lòng Hoàng Tử Hiên chợt xuất hiện ý nghĩ này.
Thân là cán bộ bộ tuyên truyền, Hoàng Tử Hiên biết rõ, nếu như bài văn phù hợp với tình hình hiện nay như thế này được công bố, Từ Quân Nhiên sẽ nhận được sự chú ý của một số nhân vật cỡ lớn. Vì dù sao người đứng đầu phái bảo thủ là bố mình vẫn rất có thế lực ở Trung Quốc, mặc dù có lúc lên lúc xuống song ông vẫn phải để ý phản ứng của những người như Hoàng lão thái gia. Phải biết rằng, Hoàng lão thái gia là một trong ba người đứng đầu phái bảo thủ.
Có thể nói, luận điểm của bài nghiên cứu trong tay Hoàng Tử Hiên vô cùng rõ ràng, luận cứ rành mạch. Ngay cả bắt đầu, chuyển ý, phối hợp đều rất hợp quy phạm, dùng từ đặt câu cũng vô cùng đúng chỗ. Mặc dù bài nghiên cứu mang tính lý luận chưa được coi là nổi bật, song cũng được đánh giá là có bản lĩnh thâm hậu. Quan trọng nhất đó là, hắn là người đầu tiên đề xuất chính sách cải cách mở cửa, khiến xã hội xuất hiện một số cá nhân khá giả về kinh tế, sau đó xuất hiện khoảng cách giàu nghèo. Loại tư tưởng lý luận này, trước đây chưa từng có ai đề xuất.
- Không được, bài nghiên cứu này không thể đăng dưới tên Từ Quân Nhiên!
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Tử Hiên là như thế.
Thời đại lúc đó có không ít luồng tư tưởng tồn tại đan xen. Nếu như bài phát biểu này của Từ Quân Nhiên được phát ra ngoài, vậy thì rất có khả năng hắn sẽ được các vị lão thành phái bảo thủ coi là người tiên phong về lý luận của phái mình. Đây là chuyện Hoàng Tử Hiên tuyệt đối không cho phép nó xảy ra. Phải biết rằng trước đây Từ Quân Nhiên được mệnh danh là đệ nhất tài tử Khoa Trung văn đại học Kinh Hoa, nếu hắn thật sự trở thành người tiên phong về lý luận của phái bảo thủ, tương lai ngày sau của hắn thật không ai có thể đoán trước được.
- Phải làm sao bây giờ?
Hoàng Tử Hiên chau mày, trong đầu không ngừng suy tư đối sách.
Nếu như đổi thành người khác, gã thậm chí sẽ cổ vũ đối phương đem bài phát biểu này công bố với bên ngoài. Dù sao cũng là con trai cán bộ cấp cao của phái bảo thủ, Hoàng Tử Hiên hiểu rõ, cha mình là một trong những lãnh đạo cấp cao của phái bảo thủ, trên người gã cũng sớm đã dán nhãn hiệu của thế lực bảo thủ, hơn nữa trong bối cảnh ngày nay, phái bảo thủ đang chiếm thế thượng phong. Một bài phát biểu như vậy xuất hiện sẽ càng khiến dư luận chú ý tới mình.
Nhưng nếu người này là Từ Quân Nhiên, vậy tuyệt đối không được!
Gã không muốn thấy kẻ thù của mình vùng dậy, hơn nữa kẻ đó còn là do mình tự tay dắt lên con đường thăng tiến.
Tiếng bước chân bên tai càng lúc càng gần, hẳn là Từ Quân Nhiên đi WC đã quay về, gã khẽ cắn môi, cầm xấp tài liệu đặt ra một góc sau lưng mình, sau đó đặt chiếc túi của Từ Quân Nhiên về chỗ cũ. Gã giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra và nâng chung trà lên uống.
Ngay sau đó Từ Quân Nhiên bước vào văn phòng, tuy nhiên bộ dạng vẫn hết sức khó coi, rõ ràng lúc này tâm tình của hắn không tốt.
- Trưởng phòng Hoàng, thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn lướt qua Hoàng Tử Hiên sau đó thản nhiên nói.
Hoàng Tử Hiên khoát khoát tay:
- Cậu khách khí rồi, chúng ta là bạn học, cậu có chuyện gì cứ nói, tôi nhất định giúp.
Từ Quân Nhiên khẽ lắc đầu, bình tĩnh cự tuyệt nói:
- Bỏ đi, không cần nữa, hôm nay tôi chỉ đến thăm anh thôi.
Nói xong, hắn xoay người cầm lấy chiếc túi sau đó ngây người, vội vàng mở túi ra như đang tìm gì đó.
- Sao vậy? Có chuyện gì không?
Hoàng Tử Hiên ra vẻ kỳ quái hỏi.
Từ Quân Nhiên bỗng ngẩng đầu:
- Là anh, có phải là anh không?
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu đang nói cái gì? Tiểu Từ, tôi không đắc tội cậu đâu nhé.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, từng chữ từng câu nói:
- Bài phát biểu của tôi có phải do anh lấy không?
Hoàng Tử Hiên trong lòng căng thẳng, trên mặt lại giả vờ không biết gì nói:
- Tiểu Từ cậu đừng có ngậm máu phun người nhé, tôi ngồi đàng hoàng ở chỗ này, có dính dáng gì đến bài phát biểu của cậu chứ? Tôi lấy cái đó để làm gì?
Lúc này sắc mặt Từ Quân Nhiên tái nhợt, nhìn về phía Hoàng Tử Hiên đầy oán độc:
- Hoàng Tử Hiên, anh đừng có giả bộ! Anh làm cái gì thì tự anh biết!
Choang!
Hoàng Tử Hiên đập chiếc chén trên tay xuống bàn sau đó vươn người đứng dậy, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Từ Quân Nhiên, tôi khuyên cậu tỉnh táo một chút! Tôi không cần biết xuất phát từ mục đích gì khiến cậu nói như vậy, nhưng cậu phải hiểu tôi là cán bộ nhà nước, cậu nói như vậy, chẳng khác nào đang vu pan cho một gã cán bộ nhà nước, có tin bây giờ tôi báo cảnh sát bắt cậu lại không?
Nói đến câu cuối cùng, giọng Hoàng Tử Hiên trở nên gay gắt.
- Anh!!!!
Từ Quân Nhiên giơ ngón tay chỉ vào Hoàng Tử Hiên, một lúc lâu sau nói không ra lời, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hiên nói:
- Mày sẽ phải hối hận!
Hoàng Tử Hiên cười lạnh:
- Nghĩ đến tình bạn học, tôi không so đo với cậu chuyện hôm nay. Hiện tại mời cậu lập tức rời khỏi phòng làm việc của tôi, tôi hối hận hay không không có quan hệ gì với cậu. Thứ tôi có thể bảo đảm đó là nếu như trong vòng năm phút cậu không rời khỏi nơi này, cậu nhất định sẽ phải hối hận!
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, chán nản buông tay xuống, trong miệng không biết đang thấp giọng nói thầm điều gì. Hắn xoay người, từng bước từng bước rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên.
Nhìn theo bóng lưng của Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Hiên lộ ra vẻ đắc chí hài lòng mỉm cười. Trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu như bài viết đó đăng dưới tên của gã, như vậy có phải sẽ khiến mình càng tiến thêm một bước?
Nhà lý luận bậc thầy còn trẻ tuổi, chuyên gia xây dựng Đảng?
Ha ha, một danh hiệu không tồi.
Gã không hề biết, một khắc sau khi Từ Quân Nhiên xoay người bỏ đi, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hoàng Tử Hiên, ông đây đào một cái hố lớn như vậy, nếu mày không nhảy xuống thì thật là có lỗi với khổ tâm của tao?
- Cái gì? Cậu đi gặp Hoàng Tử Hiên!
Ngồi trong phòng làm việc ở trường đại học Kinh Hoa, Tào Tuấn Minh ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên.
Sau khi Từ Quân Nhiên đi ra khỏi bộ tuyên truyền, liền đi thẳng đến phòng làm việc của Tào Tuấn Minh. Lâm Vũ Tình lúc này đang nghỉ ngơi ở phòng khách, sau “Hoạt động” tối qua khiến cho cô ta mất không ít sức lực, e rằng trong vòng một hai ngày tới cô ta cũng không thể ra khỏi cửa phòng.
Sau khi Tào Tuấn Minh nghe Từ Quân Nhiên nói, hắn đã đi tìm Hoàng Tử Hiên, đang ngồi trên ghế liền đứng phất dậy, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên.
- Quân Nhiên, cậu bị điên rồi sao? Đi tìm tên khốn đó làm cái gì?
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tào Tuấn Minh mở miệng liền quát lớn hắn.
Bốn năm đại học, anh ta đối đãi Từ Quân Nhiên như một đứa em trai ruột, cũng không hề có thiện cảm với tên khốn Hoàng Tử Hiên, nếu như không phải vì hoàn cảnh hai gia đình không cho phép, thì có lẽ đã xảy ra xung đột một sống một con với gã rồi, e rằng Tào Tuấn Minh đã sớm tìm Hoàng Tử Hiên tính sổ rồi.
Đôi khi, con ông cháu cha cũng có nổi khổ của riêng họ, nếu như người bình thường sau khi xảy ra mâu thuẫn, chỉ cần liều mạng đánh nhau một trận, miễn sao cảm thấy thoải mái một chút là được.
Còn nếu con ông cháu cha xảy ra mâu thuẫn, ngoài việc địa vị gia cảnh họ kém xa nhau, mới có thể xảy ra chuyện người này bị người kia đánh chết. Còn địa vị con ông cháu cha giữa Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên đặc biệt như vậy, ngoài việc hận đối phương đến muốn giết chết trong lòng ra, họ căn bản không có biện pháp gì.
Nếu giống như Tào Tuấn Vĩ đánh nhau, ẩu đả, quậy phá bên ngoài, trong mắt người lớn anh ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ chơi trò chơi mà thôi. Sự cạnh tranh giữa Tào Tuấn Minh cùng với anh em Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử tệ, được thể hiện rất rõ trên con đường làm quan của mọi người, họ có thể tiến xa hơn hay không.
Ở đất Trung Quốc này, có quyền mới có tôn nghiêm.
Cấp bậc của lão gia Tào gia thấp hơn so với lão gia Hoàng gia, nhưng quyền hành hai người nắm trong tay hiện nay cũng không thua kém gì nhau lắm. Hơn nữa bộ trưởng cấp cao nhất hiện tại lại tỏ ra tính nhiệm lão gia Tào gia hơn, bởi vậy khi Tào Tuấn Minh đối mặt với Hoàng Tử Hiên, cũng không thấy thiệt thòi lắm.
Nhưng điều này không đồng nghĩa, Từ Quân Nhiên có thể đối đầu với Hoàng Tử Hiên.
Tào Tuấn Minh chau mày nhìn chằm chằm vào Từ Quân Nhiên, đợi hắn giải thích.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, an ủi Tào Tuấn Minh nói:
- Anh cả, anh không cần lo lắng, em sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Tào Tuấn Minh đưa tay đánh một cái vào đầu hắn:
- Cậu hãy nói thật cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tóm lại không phải là chuyện xấu gì.
Ngẫm nghĩ, hắn nói với Tào Tuấn Minh:
- Đúng rồi, anh cả, bài báo mà em đưa cho anh, anh không cần phải nộp lên tòa soạn đâu, phát hành ở tập san trường chúng ta là được, anh cảm thấy thế nào?
Tào Tuấn Minh do dự một chút, gật đầu nói:
- Vậy được, viết tên hai chúng ta vào dưới bài báo.
Từ Quân Nhiên biết Tào Tuấn Minh cùng mình ký tên dưới bài báo chính là bảo vệ mình, dù sao một bài báo viết về ngọn cờ cách mạng và phát triển kinh tế tư doanh, sẽ có phải ứng như thế nào ngay cả mình cũng đã có sẳn dự đoán rồi.
Trùng sinh một lần, đã mang đến cho Từ Quân Nhiên mục tiêu phát triển phương hướng này, nhưng nước cờ cụ thể đi trong ván cờ này sẽ phát triển như thế nào, hắn cũng không biết rõ lắm.
Trọng sinh, cũng không có nghĩa là có thể thuận buồm xuôi gió. Từ Quân Nhiên đã làm quan nhiều năm như vậy, biết rất rõ những chuyện này.
Ngươi biết rõ cổ phiếu sẽ xuống giá, nhưng chưa chắc nhất định sẽ phát tài, nên biết rằng một giá cổ phiếu lên xuống rất bất thường, thậm chí thời gian nào mua vào bán ra cũng đều phải học hỏi, mình chỉ là biết tình hình cải cách phát triển của toàn Trung Quốc trong tương lai, biết rằng trong vài tháng tới, hướng gió của cấp trên từ phe phái bảo hỗ đang chiếm thượng phong sẽ chuyển biến thành phe cải cách.
Nhưng trong vòng những tháng này, có một số việc có thể thay đổi sự phát triển, chưa chắc nó sẽ chuyển biến theo hướng mình hy vọng, thậm chí còn có khả năng sẽ dính líu ngay cả mình. Vì thế việc Từ Quân Nhiên nên làm bây giờ chính là cố gắng khiến cho mình có một lực lượng lớn mạnh một chút.
Tào Tuấn Minh thở dài một hơi, anh ta đã xem qua bài viết của Từ Quân Nhiên, đương nhiên biết rằng bài viết đó chỉ cần được phát tán ra ngoài, ảnh hưởng nguy hiểm đến dường nào.
Do dự một chút, anh ta quyết định khuyên can Từ Quân Nhiên một chút, tính cách của Tào Tuấn Minh là như vậy, chững chắc khiến cho người ta có chút khó có thể tưởng tượng.
- Tiểu lục, anh cả hiểu tâm tư của cậu, là người đàn ông, gặp phải chuyện như vậy cho dù là ai cũng không thể nhẫn nhịn được. Anh cũng biết rõ, cậu hi vọng có thể nhanh chóng làm ra một thành tựu sự nghiệp, nhưng cậu phải xem thử cục diện hiện tại, có phải cậu đã quá vội vàng không? Cậu muốn làm ruộng lúa kết hợp nuôi cá, lại muốn đến thành phố Bằng Phi mở công ty, việc này cũng đã quá nổi bật rồi. Nhưng những việc đó so với việc cậu cho phát tán bài báo đó ra ngoài đều là chuyện nhỏ cả, cậu có biết rằng một khi bài báo đó được phát ra ngoài, cả thế giới sẽ nhìn cậu với ánh mắt như thế nào không?
Tào Tuấn Minh nói suy nghĩ sâu xa của mình với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Em hiểu rõ, chắc chắn họ sẽ nói em muốn đi theo chủ nghĩa tư bản, đi theo con đường chủ nghĩa kinh tế tư bản.
Tào Tuấn Minh gật đầu nói:
- Đúng vậy, bài báo này nhất định sẽ khơi dậy làn sóng lớn, cậu viết quá tốt rồi, trong đó có rất nhiều thứ và nhiều nội dung. Đoán chừng cũng chỉ có vài người mới có thể viết ra những bài văn thế này. Bài báo này được xuất bản vào thời gian bình thường thì cũng có thể cho qua, huống hồ vào thời điểm như hiện tại, cậu nhất định sẽ bị đưa ra đầu ngọn gió đó, phải gánh chịu trách nhiệm tương đối lớn.
Nghe xong những lời Tào Tuấn Minh nói, rất lâu sau Từ Quân Nhiên cũng không lên tiếng nói gì. Hắn biết những điều Tào Tuấn Minh nói đều là sự thật, hơn nữa cũng là vì muốn tốt cho mình.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng có lòng tin, bài viết này tất nhiên có thể mang đến cho mình lợi ích khó tưởng tượng được, dù cho biết trước sẽ mang đến thảm họa sát thân, nhưng theo lý luận mà nói mình cũng đã đứng bên thế không thất bại rồi.
Huống chi, việc này còn phải phối hợp với một kế hoạch khác.
- Anh cả, anh cứ tin tưởng vào em, bài báo này lịch sử sẽ chứng minh chúng ta là đúng.
Từ Quân Nhiên chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú về phía Tào Tuấn Minh chăm chú nói.
Tào Tuấn Minh cười khổ, lắc đầu, và cuối cùng đành gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi, chúng ta cùng nhau đối mặt với cơn sóng này, nếu như có chuyện gì, cùng nhau gánh chịu.
Hiện tại anh ta suy nghĩ rất đơn giản, chuyện này dù sao cũng không cách nào tránh khỏi, vậy thì mình cùng Từ Quân nhiên điên một lần vậy. Dù sao ông cụ cũng là thành viên của phái cải cách, mình viết ra bài báo như vậy cũng không phải quá đáng, quan trọng là có mình làm vật thế thân thu hút ánh nhìn của người khác, có lẽ trong phong ba bão táp này, cũng sẽ không lan mạnh đến Từ Quân Nhiên.
Dù sao đối với Từ Quân Nhiên người có bối cảnh đơn thuần không môn đăng hộ đối mà nói, mình con cháu quan lại căn cơ Hồng Miêu, thì có lực hấp dẫn hơn nhiều.
Tào Tuấn Minh cũng không biết, hắn ta vừa mới đưa ra quyết định, chính là trong khoảng thời gian ba mươi năm dấn thân vào trong trốn quan trường, bởi vì không lâu nữa thôi quyết định đó sẽ khiến hắn có thể tận hưởng cuộc sống vui sướng thỏa mãn mà trước đây chưa bao giờ có, cũng khiến cho anh ta đối với sự lựa chọn của Từ Quân Nhiên, có một nhận thức mới.
Nhưng bây giờ, anh ta cũng chỉ là một người anh trai đang lo lắng cho em trai, điều mà anh ta hy vọng, đó chính là có thể cùng anh em mình chia sẻ hoạn nạn, giúp cậu ta một tay.
Người tốt tuy rằng chưa chắc có báo ứng tốt, nhưng ít ra làm người tốt cũng cảm thấy yên tâm thoải mái hơn một chút.