Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 67: Hoàng Tử Hiên.

Chương 67: Hoàng Tử Hiên.
Thủ đô tháng bảy, ngoại trừ nóng ra thì không còn từ nào để hình dung.
Đương nhiên, thỉnh thoảng vẫn có mưa nhỏ.
Từ Quân Nhiên đi vào Bộ tuyên truyền Trung ương với tâm tình cực tốt.
Trên phương diện nào đó, sau khi được thỏa mãn đàn ông thường rất vui vẻ. Loại chuyện này dù là Từ Quân Nhiên nhiều năm lăn lộn trên quan trường cũng không ngoại lệ. Đàn ông vẫn là đàn ông, một số bản năng cho dù có là thân phận gì đi nữa thì cũng giống nhau mà thôi.
Từ Quân Nhiên không mất nhiều công sức để giải quyết chuyện của mình và Lâm Vũ Tình. Là đàn ông, sau khi chiếm thân thể của người ta thì phải chịu trách nhiệm, cho dù Lâm Vũ Tình một mực không nói gì thêm, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ, cô ấy thích mình chịu trách nhiệm.
Không người phụ nữ nào lại hy vọng trở thành người qua đường với người đàn ông chiếm lần đầu tiên của mình, dù Lâm Vũ Tình biết rõ khoảng cách giữa cô và Từ Quân Nhiên rất lớn, cô chủ động đòi rời xa Từ Quân Nhiên nhưng thực ra trong lòng vẫn khát khao có người yêu thương.
Cho dù, có chút ấu trĩ khi thấy cái tên đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi này nói muốn chăm sóc mình cả đời, thế nhưng cô vẫn khóc.
- Chỉ cần cậu không chê tôi, không buông tay tôi thì đời này, tôi sẽ là người phụ nữ của cậu.
Đây là lời Lâm Vũ Tình nói với Từ Quân Nhiên lúc giúp hắn sửa sang quần áo và tiễn hắn ra cửa.
- Có người chờ đợi mình về, cảm giác này thật tuyệt.
Bước vào cửa Bộ tuyên truyền Trung ương, Từ Quân Nhiên nghĩ.
Hôm nay hắn đến tìm Hoàng Tử Hiên.
Đúng, chính là cái tên Hoàng Tử Hiên kiếp trước cướp bạn gái của cha nuôi, khiến cha nuôi buồn bực cả đời, ôm hận mà chết.
Đương nhiên, kiếp này người mà Hoàng Tử Hiên cướp là bạn gái Từ Quân Nhiên. Hắn vẫn có một thứ tình cảm dành cho người đàn bà chạy theo vinh hoa phú quý bỏ rơi mình, nếu hận cũng được coi là một loại tình cảm.
Đối với Từ Quân Nhiên của kiếp này mà nói, khiến Hoàng Tử Hiên đau khổ chính là niềm vui của hắn.
- Xin hỏi, phòng làm việc của đồng chí Hoàng Tử Hiên ở lầu mấy?
Từ Quân Nhiên nho nhã phong độ đứng ở cửa ra vào phòng thường trực, khách khí hỏi.
Hắn nghe Tào Tuấn Minh nói Hoàng Tử Hiên làm ở Bộ tuyên truyền Trung ương, còn cụ thể là ngành gì thì hắn không biết. Chỉ có điều trong ấn tượng của Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Hiên vừa tốt nghiệp đại học đã được cân nhắc lên vị trí phó phòng. Nghe nói trước khi lên đại học gã đã là cán bộ chính thức ở bộ ngành nào đó, bởi vậy được coi là người có chức vụ đi học. Cho nên vừa tốt nghiệp gã bỏ ra chút công sức, liền được ngồi lên chức phó phòng. Dù gì gã cũng là con ông cháu cha, nếu chút bản lĩnh ấy cũng không có thì Hoàng Tử Hiên không xứng trở thành đối thủ của Tào Tuấn Minh.
- Cậu là?
Ông lão bảo vệ nhìn Từ Quân Nhiên. Hắn mặc áo sơmi, đeo kính, trên người đeo một chiếc cặp màu đen, rõ ràng không giống cán bộ.
- A, cháu là bạn học đại học của đồng chí Hoàng Tử Hiên.
Từ Quân Nhiên đã sớm chuẩn bị, lấy bằng tốt nghiệp từ trong túi ra:
- Ông xem, đây là thẻ sinh viên và bằng tốt nghiệp của cháu.
Có thể nói những năm tám mươi, hiệu quả của một cái bằng tốt nghiệp đại học quả thực có tác dụng hơn cả việc tặng người ta điếu thuốc lá. Ở nào những năm mà tri thức quyết định địa vị này, một người bình thường như Từ Quân Nhiên sau khi lấy ra thẻ sinh viên của mình lập tức khiến ông lão phòng thường trực, đối xử với hắn với một thái độ hoàn toàn khác, thậm chí còn có phần tốt hơn nhiều so với hai người đàn ông khác cũng đến tìm người, nhìn trang phục của bọn họ hẳn là cán bộ cơ quan.
- Đồng chí Tiểu Từ đúng không? Chờ chút, để ta tìm giúp cháu.
Thời điểm này phòng thường trực vẫn chưa có điện thoại của các lãnh đạo, nếu là cán bộ ở các văn phòng thì phòng thường trực sẽ cho đăng ký trong sổ, như vậy nếu có người tới tìm thì có thể thông báo cho bọn họ biết.
Rất nhanh Từ Quân Nhiên đã lấy được địa chỉ văn phòng của Hoàng Tử Hiên. Sau khi nói cám ơn với ông lão phòng thường trực, hắn mới đến nơi làm việc ở tầng 5 của Hoàng Tử Hiên.
Văn phòng của Hoàng Tử Hiên nằm ở phía Tây tầng năm, Từ Quân Nhiên đi thẳng tới bên ngoài phòng làm việc của gã.
Cửa mở, một bóng người đang cúi đầu trên bàn viết gì đó. Nhìn thân ảnh này, khóe miệng Từ Quân Nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Chính là ngươi rồi, Hoàng Tử Hiên!
Cốc! Cốc! Cốc!
Từ Quân Nhiên giơ tay gõ lên cửa ba tiếng. Đó là phép lịch sự, dù đến nơi nào cũng đều phải tuân thủ.
Hoàng Tử Hiên ngẩng đầu, nói theo thói quen:
- Xin mời vào.
Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt của gã liền nheo lại, nhìn về phía Từ Quân Nhiên đứng ở cửa:
- Là cậu?
Gã năm nay 29 tuổi, lớn hơn Từ Quân Nhiên 10 tuổi, hơn nữa lại là nhân vật trẻ tuổi có tiếng tăm lừng lẫy khắp Thủ đô. Khuôn mặt gã vuông vức, nhìn rất có khí thế của kẻ bề trên, không giống cái cảm giác hoà nhã mà Tào Tuấn Minh đem lại cho người đối diện. Hoàng Tử Hiên có vẻ uy nghiêm, khiến người ta cảm thấy không dễ lại gần. Mà trên thực tế gã chính là loại người như vậy. Xuất thân cao quý khiến gã nghĩ mình cao hơn người ta một cái đầu. Ngày bình thường, bất kể là đối mặt cấp dưới hay cấp trên, gã đều xuất hiện với bộ dáng lạnh lùng trầm ổn, khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của gã.
- Ha ha, trưởng phòng Hoàng, không mời tôi vào sao?
Từ Quân Nhiên ung dung thản nhiên nói.
- Ôi, mời vào, mời đồng chí Từ Quân Nhiên.
Hoàng Tử Hiên lập tức đứng lên, chỉ vào ghế sô pha trong phòng làm việc của mình rồi cười nói với Từ Quân Nhiên. Còn nụ cười kia rốt cục là chân thật hay giả dối, Từ Quân Nhiên liếc một cái đã có thể nhận ra.
Hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng biết, Hoàng Tử Hiên không phải không biết thân phận hôm nay của mình. Phải biết rằng Hoàng Tử Tề có mặt khắp thành phố Toàn Châu này, sao có thể không đem thông tin của mình nói cho em trai y chứ?
Lúc Từ Quân Nhiên quan sát Hoàng Tử Hiên, thì Hoàng Tử Hiên cũng đang quan sát Từ Quân Nhiên.
Giống hệt với suy đoán của Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Tề đương nhiên đem chuyện của Từ Quân Nhiên nói cho em trai biết. Chỉ có điều gã nghĩ một sinh viên nhỏ bé không có lấy một chỗ dựa như Từ Quân Nhiên, thì sau khi gặp mặt chào hỏi, đời này hắn sẽ vùi mình chốn thâm sơn cùng cốc huyện Vũ Đức mà thôi.
Hoàng Tử Hiên vốn tin lời anh, dù sao anh cũng lợi hại hơn mình nhiều. Mình cướp bạn gái của Từ Quân Nhiên còn phải dựa vào gia thế và một ít thủ đoạn, còn anh đối phó với Từ Quân Nhiên thì thậm chí không cần tự mình ra mặt, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại là xong.
- Ha ha, mấy hôm không gặp, không ngờ rằng anh lại trở thành trưởng phòng.
Từ Quân Nhiên nhìn Hoàng Tử Hiên, cười nhàn nhạt nói.
Hoàng Tử Hiên hơi sững người, gã nhìn Từ Quân Nhiên một cách kì quái. Bình tĩnh mà xem xét, gã không mấy để ý cái người được mệnh danh là Đệ nhất tài tử khoa Trung văn đại học Kinh Hoa này. Hắn không có người hậu thuẫn, không có chỗ dựa, ngoại việc học giỏi ra thì cái gì cũng chẳng có. Người như vậy có thể sẽ khiến những cô gái yêu thích văn học si mê, thế nhưng trong mắt những người nắm quyền thực sự, hắn chỉ là tên văn nhân thuần tuý mà thôi.
Nếu là văn nhân thuần túy, vậy thì chẳng cần để ý.
Cho nên, Hoàng Tử Hiên không chút kiêng kỵ cướp người phụ nữ của Từ Quân Nhiên. Bởi vì ở trong mắt gã, người này không có khả năng có thể phục thù.
Mà sau đó biểu hiện của Từ Quân Nhiên cũng làm cho Hoàng Tử Hiên vững tin, chẳng có gì phải lo lắng về hắn. Một thằng đàn ông sau khi bị người khác cướp mất người yêu liền quay về quê liếm láp vết thương, thật không xứng trở thành đối thủ của mình.
Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây, rốt cục là vì cái gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất