Chương 71: Vì tình yêu.
Làm người tốt sẽ có kết quả như thế nào?
Lâm Vũ Tình không biết, cô chỉ muốn làm một cô gái tốt mà thôi.
Lâm Vũ Tình chưa từng nghĩ mình là người tốt, từ nhỏ đã bị mang tiếng là sao chổi khắc chồng, khiến cô đã không còn cho mình gắn với ba chữ “cô gái tốt” nữa. Nhưng cho dù có như vậy, cô vẫn mong muốn được có một tình yêu của riêng mình.
Thiếu nữ nào chẳng biết mộng mơ cơ chứ?
Tuy đã không còn được coi là thiếu nữ, nhưng Lâm Vũ Tình vẫn muốn đêm đầu tiên của mình là một ký ức đẹp.
Mong ước luôn tốt đẹp nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.
Một sự thật hiện ra trước mặt Lâm Vũ Tình chính là đêm đầu tiên ấy, cô hoàn toàn không nhớ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Em là tiểu tử xấu!
Khi Từ Quân Nhiên từ chỗ Tào Tuấn Minh về nhà khách quân đội, Lâm Vũ Tình vừa ăn cơm trưa hắn mang đến cho mình, vừa oán trách, trừng mắt liếc hắn.
Chỉ có điều, lúc này, tư thế của hai người có vẻ mập mờ, vì cô đang dựa vào vai người đàn ông nào đó để nói ra những lời này.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, ôm lấy cánh tay của cô ta, ôn nhu nói:
- Thật xin lỗi…
Lời còn chưa dứt, Lâm Vũ Tình đã chặn miệng hắn, đỏ mặt nói:
- Chị đã nói rồi, không phải lỗi của em.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, tuy trí nhớ mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ, chính mình đã kéo Từ Quân Nhiên lên giường, sau khi cởi hết trói buộc của hai người, cũng chính cô đã có những hành động kích thích Từ Quân Nhiên, còn chuyện sau đó…
Có một số việc không cần phân định quá rõ ràng.
Huống hồ, thân thể của cô đều đã giao cho hắn, còn có thể làm gì chứ?
Thời đại này, tuy quan niệm của mọi người không còn quá phong kiến, cổ hủ, nhưng người phụ nữ vẫn coi trọng trinh tiết của mình hơn kiếp sau. Thân thể của một người phụ nữ đã trao cho ai, nếu người đàn ông đó không quá đáng ghét, tám chín phần hai người sẽ ở với nhau.
Quan trọng là, Lâm Vũ Tình không ghét Từ Quân Nhiên.
Thẳng thắn mà nói, cô thích Từ Quân Nhiên.
Không có người phụ nữ nào không thích nhân tài, đặc biệt là thời đại những năm 80, sinh viên đại học được coi như những bậc thiên tài. Từ khi quen Từ Quân Nhiên cho đến này, mọi thứ hắn biểu hiện ra trước mặt Lâm Vũ tình đã sớm khiến tâm hồn thiếu nữ của Lâm Vũ Tình mộng mơ. Dù sao, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đối với một cô gái sẽ luôn là một ấn tượng khó phai mờ. Đừng nói đến việc, người anh hùng đó còn giúp cô sắp xếp công việc, đưa cô lên thủ đô, gặp những nhân vật lớn cao cao tại thương trong suy nghĩ của cô, đã vậy còn giúp cô chuẩn bị đi học.
Nói đến thời điểm Lâm Vũ Tình cầu nguyện, Từ Quân Nhiên chính là quý nhân trong đời cô.
Lâm Vũ Tình đã nhận số mệnh này rồi.
- Chị biết, lời đồn về chị không tốt. Chị ở cùng em, chắc chắn sẽ có người nói lung tung. Đừng thấy những người trong trấn không nói gì, nhưng ánh mắt của những người đó đã nói cho chị biết.
Đột nhiên, Lâm Vũ Tình nói với Từ Quân Nhiên, ngữ khí còn mang theo sự uể oải, mệt mỏi, thậm chí cô còn rơi nước mắt. Rõ ràng, những ngày tháng không được người đời chấp nhận đã khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Đó là vì họ không biết chị, họ hiểu lầm chị rồi.
Từ Quân Nhiên im lặng, chỉ biết an ủi người phụ nữ mệnh khổ này mà thôi.
Đây là những lời thật tâm trong lòng hắn. Trước khi phát sinh quan hệ với Lâm Vũ Tình, ngay cả hắn cũng không ngờ, Lâm Vũ Tình đanh đá ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm mở tiệm cơm bán hàng lại vẫn còn là xử nữ.
Tuy Từ Quân Nhiên không quá quan tâm đến vấn đề xử nữ này, nhưng đối diện với người con gái đã trao cho mình lần đầu tiên, hắn không thể không thương tiếc đối phương.
Lâm Vũ Tình cười khúc khích, khuôn mặt lấm lem nước mắt bỗng trở nên vui vẻ, cô ngẩng đầu liếc nhìn Từ Quân Nhiên, cười ha hả:
- Em đấy, thoạt nhìn cũng không phải kẻ đào hoa, ngay cả an ủi người khác cũng ngốc như vậy, cũng không biết cô gái nào sẽ thích em được.
Từ Quân Nhiên cười xấu hổ. Hắn cũng biết, mình không phải tuýp người biết dỗ ngon dỗ ngọt.
- Em đó, không nên suy nghĩ bậy bạ, chị cũng không phải loại phụ nữ giảo hoạt như vậy. Chị biết, sở dĩ em quan tâm đến chị như vậy, là vì nể mặt Tiểu Nguyệt. Chị cũng không muốn liên lụy đến em, em là người làm chuyện lớn, không thể làm hỏng thanh danh của em vì mối quan hệ với chị được.
Lâm Vũ Tình thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, cô tựa đầu trên vai Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói.
Cô nói vậy, Từ Quân Nhiên lại càng không biết phải trả lời như thế nào.
Đối với bất cứ một người đàn ông nào, ân tình của người đẹp đều là một thứ tình cảm khó có thể chấp nhận nổi.
- Em không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng lúc này em cam đoan, em nhất định sẽ đối tốt với chị.
Một lúc lâu sau, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Hắn không phải loại ngụy quân tử, không làm được những việc ăn xong phủi sạch bỏ hết đi. Nhưng hắn cũng biết, chỉ sợ giữa hắn và Lâm Vũ Tình sẽ không có kết quả tốt.
Lâm Vũ Tình cười tự nhiên, cầm bát cháo đặt trên tủ đầu giường, ngã vào trong ngực Từ Quân Nhiên, buồn bã nói:
- Thật ra, có lúc chị cũng nghĩ, nghĩ đến việc mình có thể ở cùng một chỗ với em. Tối qua, chị cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, cho nên mới thoải mái như vậy. Em…chỉ cần em không nói không cần chị nữa, chị sẽ luôn ở bên em…
Lời cũng đã nói đến thế này rồi, nếu mình còn kiểu cách nữa, chỉ sợ sẽ lại trở thành ngụy quân tử.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, vuốt nhẹ tóc Lâm Vũ Tình, ôn nhu nói:
- Mấy ngày nay anh Vĩ đã đả thông bên kia, chúng ta sẽ đăng ký một công ty ở thủ đô. Sau đó, em dẫn chị đi Lĩnh Nam gặp Nhị ca của em. Có mối quan hệ của Nhị ca, chị có thể tự lập ở thành phố Bằng Phi. Giai đoạn đầu, chị không cần làm gì cả, cứ chăm chỉ học tập là được rồi, có việc cứ giao cho đám người của anh Vĩ.
Hắn biết rõ, giai đoạn đầu những năm 80 là thời gian cả khu Lĩnh Nam phát triển mạnh mẽ nhất, như một bức tranh xinh đẹp được vẽ trên một tờ giấy trắng tinh. Mấy năm đầu, trên thực tế chính là lúc thời cơ thuận lợi nhất ở khu Lĩnh Nam. Đến giai đoạn sau những năm 90, lúc cả nước đều tập trung vào đây thì mọi chuyện đã muộn.
Nhưng việc Từ Quân Nhiên phải làm, chính là nhân cơ hội mảnh đất quý Lĩnh Nam vẫn chưa có ai để ý đến kiếm được món tiền đầu tiên cho trấn Lý gia, thậm chí là cả huyện Vũ Đức.
Lâm Vũ Tình nghe xong lời Từ Quân Nhiên nói liền gật đầu đồng ý:
- Mọi chuyện chị sẽ nghe theo em.
Một khi phụ nữ đã xác định yêu thương một người đàn ông, họ sẽ giao hết toàn tâm toàn ý của mình cho người đàn ông đó. Nếu nói trước đây, Lâm Vũ Tình còn bán tín bán nghi trước một số lời nói của Từ Quân Nhiên, mang theo thái độ thử nghiệm, thì giờ đây, dù Từ Quân Nhiên nói trời đen, cô cũng sẽ tin ngay tức khắc.
Sự biến hóa này có thể gọi là mù quáng, nhưng cũng có thể gọi là tình yêu.
Đối với Từ Quân Nhiên, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy trọng trách trên vai mình nặng hơn mấy phần.
Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, nếu một người từ một bé trai biến thành một người đàn ông, tổng hợp kinh nghiệm trưởng thành, cho dù kiếp trước Từ Quân Nhiên là một người đàn ông, nhưng kiếp này, hắn vẫn chỉ là một người mới trưởng thành. Trong mắt nhiều người, hắn chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Nhưng nếu như không phải như vậy, làm sao hắn có thể tạo nên một sự nghiệp khiến người khác phải chống mắt lên mà nhìn cơ chứ?