Chương 72: Bữa tiệc.
- Tiểu tử này sướng thật, có diễm phúc quá đấy!
Tối hôm đó, lúc Tào Tuấn Vĩ đến nhà khách quân đội đón Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình, khi thấy Lâm Vũ Tình thoải mái kéo tay Từ Quân Nhiên, anh ta liền mở miệng trêu đùa.
Ngồi trong xe còn có một người thanh niên xấp xỉ tuổi Tào Tuấn Vĩ, nghe vậy cũng nở nụ cười.
Từ Quân Nhiên đỏ mặt, dù sao hắn còn chưa quen như vậy nên đành bất đắc dĩ nói:
- Anh Vĩ, có thể không như vậy được không?
Trong lòng lại thầm nghĩ, không chừng vài năm nữa lại không cho mình gọi là anh Vĩ nữa.
Tào Tuấn Vĩ là người như thế nào chứ. Ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, dĩ nhiên chỉ cần nhìn qua anh ta cũng biết giữa Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình đã xảy ra chuyện. Vì quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn nhiều so với những gì anh ta nhìn thấy hôm qua. Kiểu thân mật đó chỉ có thể có khi nam nữ phát sinh tiếp xúc thân mật.
Khác với những cô gái thành phố rụt rè, Lâm Vũ Tình sinh ra trong một huyện nhỏ nên suy nghĩ rất đơn giản, thân thể trong sạch của mình đã trao cho Từ Quân Nhiên, lòng của cô cũng đã trao cho người đàn ông nay. Nhưng bắt đầu từ giờ, mọi chuyện của cô sẽ đều xoay quanh người đàn ông này.
Huống hồ, cô còn thấy hơi tự ti. Dù sao, cô vẫn lớn hơn Từ Quân Nhiên 6 tuổi. Chuyện này ở nông thôn tuyệt đối không thể xảy ra.
Tuy có cách nói gái hơn hai, trai hơn một, nhưng lớn hơn tận 6 tuổi, khoảng cách tương đối lớn.
Lâm Vũ Tình hay Từ Quân Nhiên đều hiểu, khoảng cách giữa hai người quá lớn, có lẽ, họ sẽ không ngừng chống lại, nhưng nếu nói, tình yêu như một chiếc thuyền lớn, nếu chiếc thuyền đó chở quá nhiều người, Lâm Vũ Tình không thể nhổ neo. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không thể ngăn cản bến cảng chậm rãi tới gần. Nếu đã như vậy, chỉ có một sự lựa chọn mà thôi.
- Đi thôi, tới tiệm cơm, anh mời.
Tào Tuấn Vĩ cười hì hì nói với Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu:
- Được rồi, hôm nay sẽ ăn của địa chủ vậy.
Chờ đến khi Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình lên xe rồi, Tào Tuấn Vĩ mới chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái xe:
- Trần Hoành Đào, lão Tứ nhà Cục trưởng Trần Cục đường sắt, cứ gọi là anh Trần.
Nói xong, anh ta chỉ vào Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình rồi nói với Trần Hoành Đào:
- Anh em ở ký túc xá của lão đại nhà tôi, em trai tôi Từ Quân Nhiên, kia là em dâu Lâm Vũ Tình.
Trần Hoành Đào có thể chơi với Tào Tuấn Vĩ, dĩ nhiên cũng là nhân vật nổi danh ở thủ đô, nghe vậy liền cười hì hì:
- Đã là người trong nhà thì không cần khách sáo làm gì, sau này đến thủ đô cứ nói nhé.
Từ Quân Nhiên mỉm cười gật đầu:
- Nhất định phải làm phiền anh Trần rồi.
Xe đi về phía trước. Lúc này, giao thông thủ đô không như sau này, đường phố thông thoáng không tắc nghẽn thì không cần nói làm gì, trên đường cái cũng không thấy nhiều ô tô.
- Quân Nhiên, nghe Vĩ tử nói cậu muốn mở công ty?
Trần Hoành Đào ngồi trong xe, thuận miệng hỏi Từ Quân Nhiên. Lúc sáng khi gặp Tào Tuấn Vĩ, Tào Tuấn Vĩ đã nói với cậu ta chuyện này. Dù sao cũng là chuyện Tào Tuấn Minh giao phó, Tào nhị ca có lăn lộn ở đâu đi chăng nữa, vẫn còn biết sợ đại ca nhà mình.
Dĩ nhiên, Trần Hoành Đào cũng biết, người có thể khiến cho lão đại nhà họ Tào tự mình mở miệng chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Cục diện hiện nay của thủ đô chính là thời điểm phe bảo thủ đối đầu gay gắt với phe cải cách, nhưng lão gia nhà họ Trần lại đứng về phía nhà họ Tào.
Không nói đến quan hệ này, ai cũng biết hai thế hệ nhà họ Hoàng – Hoàng Tử Tề và Hoàng Tử Hiên, nhưng họ tập hợp lại, chỉ sợ mới có thể đánh đồng với Tào Tuấn Minh nhà họ Tào.
Phải biết rằng, Tào Tuấn Minh từng được những vĩ nhân đời đâu tán thưởng. Năm đó, lúc chỉ mới mười mấy tuổi đã có người phán rằng, về sau đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Trung Quốc.
Hiện nay ở thủ đô, người nổi tiếng nhất không phải là Hoàng Tử Tề đang làm chức Trưởng ban tổ chức ở Toàn Châu, cũng không phải là Hoàng Tử Hiên ở Ban tuyên truyền trung ương, càng không phải là những người đã sớm nhậm chức ở thủ đô hay những nơi khác mà chính là Tào Tuấn Minh luôn một mực trốn ở đại học Kinh Hoa làm thầy giáo. Vì mọi người đều hiểu rõ, người nhiều mưu trí sau lão gia nhà họ Tào chính là đứa con cả, nhưng là một trong số những trụ cột của phe cải cách, Tào Tuấn Minh làm lãnh đạo chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.
Một khi lão gia nhà họ Tào về hưu, lúc đó mới có sự thay đổi bất ngờ nhất!
Vì thế, khi Tào Tuấn Vĩ nói đại ca nhà mình muốn nhờ Trần Hoành Đào giúp đỡ Từ Quân Nhiên, phản ứng đầu tiên của Trần Hoành Đào chính là cuối cùng mình đã có cơ hội làm quen với lão đại nhà họ Tào rồi.
Trước khi tới đây, cậu ta đã hạ quyết tâm, nếu không phải là đầu cơ trục lợi vật tư đường sắt, cho dù Từ Quân Nhiên muốn cậu ta sắp xếp cho một công việc trong Cục đường sắt, cậu ta cũng làm.
Dù gì, nếu có thể giải quyết chuyện này, lão đại nhà họ Tào đã nợ cậu ta một món ân tình. Đối với Trần Hoành Đào, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Con cháu lãnh đạo cũng chia theo cấp bậc đấy.
Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ thuộc nhóm đi theo con đường buôn bán, cuộc sống phóng túng. Tào Tuấn Minh là người đứng trên cao có quyền lực bao quát chúng sinh Trung Quốc.
Đối với Từ Quân Nhiên, Trần Hoành Đào không quá để ý đến hắn, có lẽ chỉ là anh em của Tào lão đại mà thôi.
Dĩ nhiên, Từ Quân Nhiên không biết những ý nghĩ này của Trần Hoành Đào. Đối với người này, hắn cũng không có ấn tượng gì. Kiếp trước hắn cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể nhớ hết được những nhân vật lớn. Hắn có thể nhớ được một số việc lớn ở Trung Quốc là vì cha nuôi là chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị, có việc hay không cũng sẽ bảo hắn đọc một ít tài liệu chính trị. Nếu không, hắn cũng không biết lúc nào có cải cách chính sách gì.
Nghe câu hỏi của Trần Hoành Đào, Từ Quân Nhiên cười cười, thản nhiên đáp lại:
- Anh Trần khách sáo quá, không phải em muốn mở công ty, hợp tác xã bên em muốn tổ chức một đội xây dựng, để những người trong hợp tác xã tới thành phố Bằng Phi xây dựng công trình.
Trần Hoành Đào sững sờ, không ngờ Từ Quân Nhiên không định tự mình kinh doanh.
Thời đại nay, người tự kinh doanh, đa phần đều là những người dựa vào các mối quan hệ hoặc một con đường nào đó. Người như Từ Quân Nhiên có thể xem là của hiếm.
- Rất tốt, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu.
Trần Hoành Đào vừa cười vừa nói.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại biết, tám chín phần người ta nể mặt Tào Tuấn Minh nên mới giúp đỡ mình.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên không thèm để ý đến điều này. Bất kể ai đều không thể giúp đỡ một người xa lạ mới gặp lần đầu. Giao tiếp giữa người với người là vậy, chắc chắn phải trải qua một số việc mới có thể xây dựng một mối quan hệ tương đối thân thiết. Cho dù Trần Hoành Đào vì nể mặt Tào Tuấn Minh hay thực sự muốn giúp hắn, Từ Quân Nhiên đều đưa cậu ta lên chiến xạ của mình.
Rất đơn giản, chỉ cần đặt lợi ích của Trần Hoành Đào cạnh lợi ích của mình là được.
Ngay sau đó, xe đã tới bên ngoài tiệm cơm. Đây là một trong số những quán ăn tốt nhất thủ đô, lúc này đang là giờ ăn trưa, cửa đỗ đầy xe nên Tào Tuấn Vĩ đành bất đắc dĩ tìm một chỗ trống để đỗ xe. Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình cùng Trần Hoành Đào xuống xe, ba người không vào trong ngay mà đứng ngoài đợi Tào Tuấn Vĩ.
Từ Quân Nhiên và Trần Hoành Đào nói chuyện khách sáo vài câu. Lâm Vũ Tình nhàm chán, không có việc gì làm nên nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, Lâm Vũ Tình xiết chặt cánh tay Từ Quân Nhiên, la lên thất thanh:
- Mấy người kia có vẻ kỳ lạ!
Nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Vũ Tình, sắc mặt Từ Quân Nhiên bỗng trở nên khó coi.