Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 73: Anh hùng cứu mỹ nhân.

Chương 73: Anh hùng cứu mỹ nhân.
- Đồ con rùa!
Từ Quân Nhiên tức giận mắng một tiếng, nhanh chân chạy về phía Lâm Vũ Tình chỉ.
Trần Hoành Đào thì biến sắc, lập tức thở dài bất đắc dĩ, thuận tay cầm một viên gạch trên khóm hoa lên, cũng chạy theo.
Những năm tám mươi “đấu tranh nghiêm khắc trừng trị tội phạm hình sự nghiêm trọng” triển khai rất mạnh ở Trung quốc. Dù nó không hoàn toàn là vận động chính trị về mặt ý nghĩa, mà chỉ tiến hành trên hình thức vận động, cái được gọi là “nghiêm trị” này, xảy ra trong bối cảnh xã hội phức tạp.
Thời kỳ đầu cải cách mở cửa, một vài vụ án ác tính có sức ảnh hưởng xã hội lớn liên tiếp xảy ra. Điều này khiến Trung ương vô cùng tức giận, trong mắt lãnh đạo đương thời, những loại hành vi càn rỡ của phần tử phạm tội này đang tùy tiện khiêu khích chính phủ. Tháng 5 năm 1981, Bí thư ủy ban chính trị và pháp luật trung ương đã tổ chức một buổi họp tọa đàm về trị an ở năm thành phố lớn.
Trong buổi họp có người đã nói:
- Cảnh sát chúng tôi không thích ứng được với trình tự công tác tố tụng hình sự. Có một vụ án dùng dao cướp bóc đặc biệt, chúng tôi bắt được kẻ phạm tội, cũng tìm được công cụ phạm tội, nhưng viện kiểm sát nói chứng cứ không đầy đủ, không thể khởi tố. Vấn đề là kẻ cướp kia cướp cái túi da, lấy tiền xong đã quẳng túi da đi, cho nên chúng tôi phá án chỉ có thể tìm được con dao, không tìm được túi da, nhưng chính vì như vậy mà không tìm được đủ chứng cứ, phần tử phạm tội vì thế cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Vị lãnh đạo đương thời đó liền bày tỏ thái độ:
- Tìm được chứng cứ đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng luật tố tụng hình sự cũng không yêu cầu phải tìm toàn bộ chứng cứ. Chúng ta có thể quy định thế này: Tìm được chứng cứ cơ bản, nhận định sự thật cơ bản, có thể khởi tố, định tội.
Cuộc họp tọa đàm lần này, ông đã chỉ rõ phải thực hiện “phương châm đả kích hoạt động phạm tội hình sự nghiêm trọng nhanh và mạnh”, kiên quyết chỉnh đốn trị an xã hội, cố gắng giành được hiệu quả rõ ràng.
Được lãnh đạo Trung ương nói vậy, có thể thấy trị an xã hội đầu những năm tám mươi nằm ở tình trạng nào rồi.
Lúc này xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên, là một tình cảnh khiến người ta khó có thể tin được.
Mấy người cách Từ Quân Nhiên và Trần Hoành Đào không xa, có mấy thanh niên mặc áo hoa sặc sỡ, đang kéo một phụ nữ, vì khoảng cách, nên Từ Quân Nhiên không nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ đó, nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của đối phương.
Tôn Tĩnh Vân cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo cực độ, cùng em trai và mấy chiến hữu đến đây ăn cơm, đám em trai ở trong ăn uống, mình cảm thấy buồn bực, ra ngoài dạo một chút, không ngờ gặp phải mấy tên côn đồ, mấy tên này nổi cơn háo sắc, mở miệng chọc ghẹo mình.
- Giữa ban ngày ban mặt mà dám chọc ghẹo phụ nữ, đám này điên thật rồi!
Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, một khắc sau Tôn Tĩnh Vân cảm thấy đã xảy ra chuyện. Vì tên thanh niên tóc dài cầm đầu đã đưa tay kéo mình sang.
- Hí hí, anh nói này người đẹp, chơi với các anh một chút nhé?
Thanh niên tóc dài cười hí hí nói.
Đám người này đều là công nhân xưởng may phía đông nội thành, mười mấy người trên căn bản đều là công nhân viên chức, chơi từ nhỏ đến lớn, vì chỗ ở của họ lúc này vẫn thuộc ngoại thành, cho nên bình thường mười mấy người đều đi cùng nhau, thỉnh thoảng gặp mấy cô em xinh đẹp, liền đùa giỡn, sờ soạng vài cái. Hôm nay ra ngoài đi dạo gặp phải Tôn Tĩnh Vân, tên tóc dài cầm đầu không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, muốn chơi cô nàng này, vì trong mắt gã, cô gái này thực sự rất thú vị.
Lông mi cong, hai mắt to, miệng nho nhỏ, làn da trên khuôn mặt trắng nõn rất láng mịn, có vẻ đẹp thanh tân thoát tục.
Phụ nữ như vậy, vừa nhìn đã khiến đàn ông dễ nảy sinh cảm giác yêu thích.
Có điều, trong mắt đám tóc dài này, cô giống một món đồ chơi tốt.
- Cô nhóc, đừng có kêu, chút nữa anh sẽ cho em nếm mùi vị đàn ông.
Tên đàn em bên cạnh tên thanh niên tóc dài ra sức kéo Tôn Tĩnh Vân vào bụi cỏ, vừa cười dâm đãng vừa nói.
Tôn Tĩnh Vân lúc này bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô. Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, bình thường cô rất ít ra ngoài, không thể nào ngờ, vẫn gặp phải những chuyện như thế này.
Tên đàn em bên cạnh tên tóc dài chần chừ một chút nói:
- Đại ca, cô ấy bước ra từ nhà hàng Tụ Hữu, lỡ như…
Gã lo Tôn Tĩnh Vân có bối cảnh gì đó, lỡ gây ra phiền phức lớn thì tiêu.
Tên tóc dài cười hí hí:
- Sợ cái gì, chơi xong chúng ta rút ngay, có ai nhìn thấy đâu…
Gã chưa nói dứt lời, đã thấy đàn em của mình lộ vẻ sợ hãi, chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy sau lưng mình có một luồng sức mạnh ập tới, cả người ngã xuống phía trước, cùng tên đàn em nói chuyện với gã lăn đùng vào nhau.
- Ui da!
- Mẹ nó!
Sau vài tiếng kêu lên, Tôn Tĩnh Vân vốn bị mấy tên lưu manh kẹp lại đã được Từ Quân Nhiên kéo ra phía sau.
Tên thanh niên tóc dài được đám đàn em dìu dậy, nhìn Từ Quân Nhiên mắng:
- Nhóc con, mày từ đâu ra đấy? Muốn chết à?
Lúc này Trần Hoành Đào cũng cầm cục gạch từ phía sau xông đến, há mồm mắng:
- Mày nói chuyện cho sạch sẽ tí, đừng nói mấy câu bẩn thỉu đó.
Tên thanh niên tóc dài nhìn viên gạch trong tay Trần Hoành Đào, lại nhìn Từ Quân Nhiên cười hí hí nói:
- Tao cứ chửi đấy, sao nào?
- Sao? Mày muốn đánh nhau sao? Lông mày đủ dài chưa? Mày có mấy cái răng, có đủ để ông nội mày đánh gãy không…
Liên tiếp những lời khó nghe, khiến tên thanh niên tóc dài và đám đàn ông phía sau gã sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Từ Quân Nhiên quay đầu lại, nhìn về thấy Tào Tuấn Vĩ không biết từ đâu bước tới, thầm nghĩ lần đầu tiên mới nghe thấy anh Vĩ chửi người ta như vậy.
Tào Tuấn Vĩ dừng xe phía bên kia, đang thảnh thơi bước vào nhà hàng, bỗng nhiên thấy Từ Quân Nhiên và Trần Hoành Đào một trước một sau chạy thục mạng, tên này đánh nhau đã quen, vừa nhìn đã biết hai người này đang đi đánh nhau, bèn tiện tay nhặt cây gậy bên đường xông tới. Vừa lúc nghe thấy Trần Hoành Đào mắng người, Tào Tuấn Vĩ cũng không khách khí, mở miệng ra đã mắng chửi. Tên này mắng người rất chuyên nghiệp, mười mấy tên kia đều sững sờ, bị mắng đến mức ngây người rồi.
Đánh nhau là vậy, phải bắt đầu từ mắng chửi, trước khi động thủ với người ta mà không mắng chửi vài câu, không coi là đặc sắc của Trung Quốc.
Rõ ràng, tên thanh niên tóc dài bị Tào Tuấn Vĩ chọc giận, không đợi Tào Tuấn Vĩ đến trước mặt, tên này đã xông lên đấm Từ Quân Nhiên một cái, chắc là đang hận tên nhóc này làm hỏng chuyện tốt của mình, Từ Quân Nhiên tuy không phải dạng đánh nhau lão luyện gì, nhưng cũng học được vài chuyên quyền cước ở trấn Lý Gia, đối phó với đám lưu manh này cũng dư sức, thuận thế đưa tay ra chụp lấy cổ tay của tên tóc dài, chân đạp lên đùi đối phương, tên đó lập tức nằm trên mặt đất.
Trần Hoành Đào không chút khách khí, nhấc chân lên đạp một cái, miệng hét lớn:
- Cháu trai à, nằm xuống cho ông đi!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất