Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 74 : Tôn điên!

Chương 74 : Tôn điên!
- Cháu ngoan, mau quỳ xuống cho ông đây.
Câu nói này của Trần Hoành Đào như ngòi nổ châm ngòi, khiến tất cả mọi người ở đây đều vô cùng tức giận. Một vài tên lưu manh nhìn thấy đại ca của mình đã bị đánh gã gục xuống đất, còn những người khác lần lượt xông về phía trước. Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ cũng không nhàn hạ gì, nhưng gia đinh trong nhà họ cũng bắt đầu xông lên, hô hoán.
Từ Quân Nhiên xoay người, đẩy Tôn Tĩnh Vân đang đứng ngẩn ngơ ở đó, nói nhỏ :
- Mau chạy đi.
Nói xong, hắn quay người xông về phía những tên lưu manh kia.
Tôn Tĩnh Vân ngây người một lát rồi vội quay nguòi chạy về phía quán cơm.
Phía này, ba người Từ Quân Nhiên cũng đã bị đối phương bao vây. Chuyện đánh nhau theo đám đông như thế này nói chậm cũng không phải, nhanh cũng không, thật ra chỉ là chuyện của một vài phút. Mà cũng chưa đến vài phút, Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Vi và Trần Hoành Đào đã bị đánh cho bầm dập.
Nguyên nhân rất rõ. Võ công giỏi đến mấy cũng khó trụ được với đám đông. Đối phương cũng hơn mười mấy người. Cho dù Tào Tuấn Vĩ, Từ Quân Nhiên đã luyện võ công mười mấy năm, cộng thêm Trần Hoành Đào mang theo hai con dao cũng không thể đánh lại bọn họ.
Cũng may đối phương cũng ít người, nên ba người bọn họ có thể tựa lưng vào nhau cầm cự mà không bị bắt.
Chỉ có điều nhìn mấy người bọn họ lúc này chẳng còn chút phong độ gì nữa. Người nào người nấy mặt mũi bầm dập, quần áo tả tơi như ăn mày.
- Cháu ngoan, mau quỳ xuống liếm chân ông. Biết đâu tâm trạng ông đây tốt hơn sẽ tha cho chúng bay.
Gã này ban đầu bị Từ Quân Nhiên đánh ngã gục xuống đất, kết quả bị một gã nam nhân tóc dài đang lau vết máu trên trán, căm giận nói.
Vừa rồi nó là người bị đánh mạnh nhất. Từ Quân Nhiên và Trần Hoành Đào mặc kệ những kẻ đánh mình, đánh mạnh tên tiểu tử này, chắc hẳn vài quyền đánh trúng thịt nên nó vẫn đang nằm gục trên mặt đất.
Tào Tuấn Vĩ vừa cười vừa nói :
- Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đấy sao?
Hai mắt gã ta không biết bị kẻ nào đấm, hiện giờ vẫn đang rỉ máu.
Tên tóc dài nghe vậy không khỏi giật mình, Từ Quân Nhiên cười nói :
- Anh Trần, anh Vĩ, đứa cháu này có khi bị đá cho không biết gì nữa rồi.
Hắn khá hơn Tào Tuấn Vĩ một chút, nhưng do những vết bầm tím trên mặt, trông mặt hắn không khác gì bị người khác vẽ trở nên nhem nhuốc.
Trần Hoành Đào gật gật đầu. Miệng của gã bị rách nên không thể cử động mạnh.
- Được! chúng bay được lắm! Hôm nay ông đây không cho các ngươi nếm mùi thì ta là con các ngươi.
Tên tóc dài hô to một tiếng :
- Lên hết cho tao!
- Ầm!
Lời còn chưa dứt, đứa trẻ bất hạnh kia đã ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều giật mình. Lúc này mọi người mới chú ý tới, là một chai bia khiến tên tóc dài đó ngã xuống. Chai bia đó bị người đứng từ xa ném tới, đập vào phía sau đầu gã, khiến tên đó ngã khuỵu trên mặt đất.
Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đào nhìn nhau. Hai người này thường xuyên đánh nhau, nên nhân lúc bọn lưu manh không để ý, vội vàng kéo Từ Quân Nhiên thoát khỏi vòng vây.
Cách đó không xa, có bảy tám kẻ mặt mày hung tợn đang chạy tới. Nói là chạy vì tất cả bọn chúng mỗi người đều cầm một chai bia, vẻ mặt ai ai cũng vô cùng dữ tợn. Chuyện khiến mọi người kinh hoàng nhất, chính là họ mặc áo xanh quân đội.
Kẻ đi đầu tiên, Từ Quân Nhiên chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đã thấy lạnh cả sống lưng, bởi vì ánh mắt của chúng.
Đó như là một con sói bị thương.
Những người khác đều cầm hai chai bia, nhưng chỉ có gã cầm một chai.
Bởi vì chai bia còn lại đã bị anh ta ném vào sau gáy tên tóc dài.
- Con mẹ nó, tên khắc tinh kia về lúc nào thế?
Tào Tuấn Vĩ sau khi nhìn kĩ mặt kẻ này, tặc lưỡi bất đắc dĩ.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình :
- Anh Vĩ , anh biết những người này?
Gật đầu, Trần Hoành Đào nói với Từ Quân Nhiên :
- Cậu may mắn đó. Dù sao cũng đã cứu được người nhà bọn họ, trận đánh này không phí công rồi.
Tào Tuấn Vĩ gật đầu, thở phảo nhẹ nhõm :
- Đúng vây! Chuyện này thú vị rồi! Nói xem, sao hai người lại đánh nhau với bọn họ.
Tào Tuấn Vĩ đến cũng chỉ vội nhào vào đánh nhau, chưa hỏi được chuyện gì.
Từ Quân Nhiên cười khổ, kể đầu đuôi mọi chuyện cho Tào Tuấn Vĩ. Tào Tuẫn Vĩ nghe xong, vẻ mặt vô cùng khó coi, quay sang phía bọn lưu manh kia nói :
- Cái bọn khốn nạn này! Đáng ra phải bắt chúng lại xử bắn! Không ra thể thống gì hết!
Nói xong nhướng mày, tự nhủ :
- Có thể khiến gã Tôn điên kia điên lên chỉ có thể là mấy người phụ nữ họ Tôn.
- Gã Tôn điên?
Từ Quân Nhiên có chút không hiểu, quay sang hỏi Tào Tuấn Vĩ.
Tào Tuấn Vĩ cười, chỉ về phía mấy tên nam nhân hùng hổ đứng trước mặt, nói nhỏ :
- Chính là gã! Gã là cháu trưởng đích tôn của Tôn gia ở Thủ đô. Còn vì sao gọi gã là Tôn điên thì cậu cứ xem rồi sẽ biết.
Từ Quân Nhiên nghi hoặc nhìn về phía người nam nhân đang bước đến bên cạnh những tên lưu manh kia.
Gã đàn ông này khoảng hai bảy, hai tám tuổi, sống mũi cao, mắt to, lông mày dặm như con tằm, khuôn mặt hơi gầy. Giữa cặp lông mi là một hào khí hào hùng. Nếu như gã này xuất hiện ở hậu thế thì chắc chắn sẽ là một đại minh tinh. Nhưng vẻ mặt dữ tợn của gã hiện nay giống như một con dã thú.
- Vừa nãy, tay kẻ nào chạm vào cô cô của tao. Mau đứng ra đây tự chặt đứt cánh tay, tao sẽ tha cho một con đường sống.
Vừa nói câu đầu tiên, gã đàn ông họ Tôn này cho Từ Quân Nhiên lĩnh hội được hai chữ “ điên cuồng”. Nghe câu nói vừa rồi của gã, những gã lưu manh kia nếu không đứng dậy thì hôm nay sẽ chết chắc.
- Mày là kẻ nào?
Người nói là một trong những gã lưu manh đang cầm hai chai rượu. Một kẻ đã nằm rạp xuống đất, cả người run lên. Chai bia vừa rồi của gã họ Tôn đã ném trúng gáy anh ta, nhất thời không thể tỉnh lại được.
Lúc này, sáu bảy kẻ khác cũng chạy tới. Mỗi người đều cầm hai chai bia, rõ ràng không phải người lương thiện.
Nói ra cũng buồn cười. Sáu bảy người đàn ông kia lại ngấm ngầm bao vây mười mấy tên lưu manh.
Lúc này, Từ Quân Nhiên cũng thấy rõ. Lâm Vũ Tình và người phụ nữ mà hắn vừa cứu đang chạy tới. Trong tay Lâm Vũ Tình cũng cầm một viên gạch, sắc mặt có chút phờ phạc nhưng gương mặt vô cùng kiên quyết.
Trong lòng cũng đã ấm áp hơn. Từ Quân Nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nói với Lâm Vũ Tình khi cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn :
- Đừng lo lắng, tôi không sao!
Người phụ nữ được cứu cũng rối rít cảm ơn mấy người Từ Quân Nhiên, xông đến chô Tôn điên, chỉ tay vào bọn lưu manh nói :
- Chính là bọn họ!
Tên được gọi la Tôn điên thêm phần tức giận, hai mắt đỏ ngầu, đưa chai bia về phía bọn lưu manh, nói :
- Tao nói lại một lần nữa. Mỗi người tự chặt đứt một cánh tay cho tao, tao sẽ không giết chúng bay.
Những lời này khiến Từ Quân Nhiên cũng phải run sợ.
Giữa thanh thiên bạch nhật, mở miệng ra là dọa giết người. Kẻ này quả là điên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất