Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 75 : Hung hăn.

Chương 75 : Hung hăn.
Từ Quân Nhiên chau mày nhìn người đàn ông được Tào Tuấn Vĩ gọi là Tôn điên. Gã này tuy mới hai bảy hai tám tuổi, nhưng toàn thân gã toát ra luồng sát khí rất lớn.
Người này rất hung hãn.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Từ Quân Nhiên đối với gã.
Mở miệng là muốn lấy cánh tay người khác. Những lời của kẻ này nghe thì có chút quá đáng, điên cuồng, ánh mắt muốn ăn thịt, người của gã cũng đã khiến mấy tên lưu manh kia khiếp đảm.
- Mày… rốt cuộc mày muốn làm gì?
Một kẻ lưu manh run rẩy nói.
Bất kể lúc nào, cho dù là quân nhân, hay dân thường cũng đều sợ hãi.
- Tao làm gì cũng không liên quan tới chúng bay. Tao nói lại một lần nữa. Hôm nay tất cả những ai đã động tới cô cô của tao, thì đứng dậy để tao chặt đứt cánh tay. Như vậy tao sẽ cho các ngươi một con đường sống. Nếu không xuống gặp Diêm Vương thì đừng quên nói với ông ấy là tao – Tôn Vũ Hiên đã lấy mạng các ngươi.
Sau khi nghe những lời vừa rồi, Từ Quân Nhiên đã biết tên họ chính xác của Tôn điên là Tôn Vũ Hiên. Vì khi nói tên của mình, gã nói rất chậm, rõ ràng từng câu từng chữ. Có thể thấy rằng gã rất tự hào vì tên và dòng họ của gã.
Lúc này, tên bị Tôn Vũ Hiên đập chai bia vào đầu cũng đã tỉnh dậy, lảo đảo đứng dậy. Hôm nay gã khá đen đủi. Ban đầu gã đã bị Từ Quân Nhiên và Trần Hoành Đào đánh cho túi bụi, sau đó lại bị Tôn Vũ Hiên ném chai bia vào đầu, đến giờ đầu óc vẫn rất mơ hồ.
Nhưng cũng vì bị đánh quá đau nên gã cũng bị mất lí trí.
- Mẹ kiếp, Hôm nay, không kẻ nào được đi.
Tên tóc dài sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên gã làm chính là móc một dao găm quân dụng từ trong túi ra.
Gã vừa dứt lời, sau lưng đã có người lôi dao găm ba cạnh. Rõ ràng, hiện nay khi bọn lưu mang ra đường đều mang theo những thứ đó. Vừa rồi, khi đánh nhau với bọn Từ Quân Nhiên vì đối phương chỉ có ba người nên chúng không dùng đến vũ khí.
- Tao không vui rồi! Chúng mày đúng là không biết điều.
Tôn Vũ Hiên chậm rãi nói, nắm chặt chai bia trong tay.
Đồng tử của Từ Quân Nhiên giật mạnh, vì hắn nhìn thấy tên tóc dài đang cầm con dao găm đâm về phía Tôn Vũ Hiên.
Sau đó chính là cảnh đáng sợ nhất mà Từ Quân Nhiên qua mấy chục năm từ kiếp trước đến kiếp này mới thấy qua.
Không đợi cho đến khi chiếc dao găm của tên tóc dài đâm vào người mình, Tôn Vũ Hiên đã dùng tay nắm chặt lưỡi dao.
Đây chính là sự sắc nhọn của dao găm quân đội.
Cho dù là vật gì, miễn là có lưỡi dao chúng ta đều không thể tuỳ tiện chạm.
Vậy nên bàn tay đó của Tôn Vũ Hiên chảy máu ngay lập tức, máu tươi cứ thế theo bàn tay chảy xuống. Nhưng không đợi những người khác hành động, cánh tay khác của Tôn Vũ Hiên đã cầm chai bia ném xoay tròn vài vòng rồi đập vào đầu tên tóc dài đó.
Nói là xoay tròn là vì Từ Quân Nhiên cách đó ba bốn mét, nhưng vẫn nghe thấy chai bia phát ra tiếng gió. Có thể thấy Tôn Vũ Hiên đã dùng lực mạnh như thế nào.
Ầm!
Bụm!
Hai tiếng vang lên, Tên tóc dài nằm sập xuống đất không ngừng co quắp.
Những kẻ đứng sau tên tóc dài giật mình, hét lớn xông lên, trong tay đều cầm các thứ.
Nhưng đáng tiếc, trận chiến còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Vì có người đã dùng súng.
Sau khi Tôn Vũ Hiên đánh gục tên tóc dài, bàn tay không chảy máu với lấy khẩu súng cài ở eo, giơ tay nổ súng luôn vào tên béo đang chạy đầu tiên, chỉ nói một câu.
- Mày tiến lên một bước, tao sẽ bắn chết mày.
Lưu manh khác với dân liều mạng ở chỗ, lưu manh chỉ cần dũng mãnh nhưng bọn họ vẫn coi trọng tính mạng của mình. Nhưng dân liều mạng thì khác, bọn họ không hề quan tâm tới tính mạng của kẻ khác cũng như của bản thân mình.
Tên mập chỉ là một kẻ lưu manh. Mục tiêu cuộc đời của hắn là ăn chơi nhảy múa, đợi sau khi cha hắn về hưu sẽ hưởng cơm nhà nước, có công việc ổn đinh, tuyệt đối không bao gồm việc gã bị người khác dùng súng đánh chết.
Mấu chốt chính là người cầm súng chĩa vào gã ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, gã có thể cảm nhận được kẻ đứng trước mặt hắn không hề nói đùa.
- Quỳ xuống!
Tôn Vũ Hiên chậm rãi nói nhưng tên mập không hề chần chừ do dự, lập tức quỳ gối trước mặt Tôn Vũ Hiên.
Giơ cao súng hơn một chút, Tôn Vũ Hiên nhìn xung quanh, nói :
- Đều quỳ xuống!
Mười bốn tên lưu manh, ngoại trừ tên đang nằm trên đất, tất cả đều quỳ xuống, hai tay đưa lên đỉnh đầu.
Không ai dám động đậy, cũng không ai dám chạy. Mà bọn họ cũng không có dũng khí đó. Ngộ nhỡ kẻ đằng sau kia nổ súng, có thể sẽ không trúng mình nhưng nếu như trúng bản thân mình thì sao?
Từ Quân Nhiên đứng bên cạnh, tận mắt thấy toàn bộ sự việc, trong lòng không khỏi cười khổ. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại gọi Tôn Vũ Hiên là Tôn điên. Người này quả thực điên một cách lợi hại, có chút gì đó vô thiên vô pháp.
Ban ngày ban mặt nổ súng, nếu như ở hậu thế chắc chắn sẽ bị người đời lên án.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân nhưng cũng đều có cách thương thảo.
Lúc này, Tôn Tĩnh Vân tới trước mặt Từ Quân Nhiên nói :
- Vừa rồi, cảm ơn các cậu.
Vừa nhìn cô đã thấy Từ Quân Nhiên, khách khí nói :
- Tôi tên Tôn Tĩnh Vân, chuyện hôm nay vất vả cho anh rồi.
Còn chưa nói xong, cô quay sang nhìn về phía Tào Tuấn Vĩ, sửng sốt nói :
- Tuấn Vĩ?
Tào Tuấn Vĩ gật đầu cười khổ :
- Chị Tĩnh Vân, là em.
Lúc này , Tôn Vũ Hiên đang chỉ huy đám người của mình giáo huấn bọn lưu manh. Đấm đá chắc chắn không cần nhắc đến, những chai bia cũng liên tiếp đập vào đầu bọn chúng, phát ra những tiếng bùm bụp.
Bình tĩnh suy nghĩ, Từ Quân Nhiên không hề đồng cảm với những tên lưu manh này. Những kẻ này nhằm lúc xã hội trị an không nghiêm nên thường xuyên làm những chuyện như vậy. Nếu như hôm nay hắn không gặp phải, có lẽ Tôn Tĩnh Vân cũng sẽ bị bọn chúng chà đạp. Nói cho cùng, làm sai chắc chắn sẽ bị trừng phạt nhưng không phải tại nơi này. Hiện nay, mọi người lại đang xúm xung quanh xem chuyện, một vài quân nhân đánh một đám lưu manh, truyền ra ngoài cũng không phải chuyện hay ho gì.
Hơn nữa, Tào Tuấn Vĩ đối đãi với tên họ Tôn đó như vậy, Từ Quân Nhiên cũng có thể đoán ra Tôn Tĩnh Vân là người như thế nào.
Nói chung, ở Thủ đô này, có thể khiến Tào Tuấn Vĩ đối đãi như vậy cũng chỉ có duy nhất một nhà.
Nếu như hiểu biết về lịch sử Đảng thì cũng sẽ có chung quan điểm. Sau thời kì xây đựng đất nước, xã hội đầy biến động, Tôn lão gia cũng là người vô cùng hiếm gặp, luôn giữ vị thế rất cao như con lật đật không bao giờ đổ. Như vậy có thể thấy, Tôn gia không hề bình thường. Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng biết Tôn lão gia, nhưng lúc đó hắn chỉ cho rằng đây là một vị thợ mộc. Vì thợ mộc này có cơ ngơi sừng sững như vậy, cũng chỉ vì biết trọng người tài, vô cùng tôn trọng, coi Tôn lão gia như “người tốt”. Nhưng sau đó, vị thế trên quan trường của hắn ngày càng cao, hắn càng thấy điểm bất phàm của Tôn lão gia cũng chỉ là một “thợ mộc chính trị” có tay nghề cao siêu mà thôi. Chỉ cần vuông tròn vừa vặn sắt sẽ đẹp.
Không ngờ rằng hôm nay hắn lại gặp hậu nhân của Tôn gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất