Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 76: Bản tính con người.

Chương 76: Bản tính con người.
- Chị Tôn, chị có thể bảo cháu chị dừng tay không?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi khách khí nói với Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân sửng sốt, nhìn Từ Quân Nhiên. Cô ta nhận ra, tuy Từ Quân Nhiên nói với mình, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tôn Vũ Hiên. Điều này khiến Tôn Tĩnh Vân – một người từ trước đến nay luôn rất tự tin với vẻ ngoài của mình cảm thấy không vui. Cô cười khổ, mình làm sao thế này chứ, ngày thường, mình ghét đàn ông nhìn mình chằm chằm lắm cơ mà.
Tuy nhiên, vì Từ Quân Nhiên chính là ân nhân cứu mạng mình, cô ta vẫn xoay người, nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng, thanh thoát:
- Tiểu Hiên, dừng tay lại đi!
Tôn Vũ Hiên đang dùng chai rượu đánh người thoáng cái đã ngừng mọi động tác, quay người cười hì hì:
- Cô à, cô cứ đi trước đi, một lát nữa là xong thôi.
Từ Quân Nhiên liếc mắt, trong lòng tự nhủ, cậu mà đánh thêm chút nữa, không chừng sẽ xảy ra án mạng đấy.
Từ Quân Nhiên bước lên trước một bước, nói lớn Tôn Vũ Hiên:
- Vị đại ca này, nếu bọn chúng đã bị trừng phạt rồi, thì tôi thấy có lẽ việc này nên để công an xử lý thôi, được chứ?
Tôn Vũ Hiên nhướng mày, liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên. Y phát hiện, hình như hắn ta chính là ân nhân cứu mạng mà cô đã nhắc tới. Lúc này, y mới nói với một thái độ hòa hoãn hơn:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Từ Quân Nhiên cười khổ, người này đúng là không sợ trời không sợ đất.
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn Tô Tĩnh Vân:
- Anh Vĩ gọi chị là chị, vậy thì em cũng xin gọi chị một tiếng chị. Chị Tĩnh Vân, em biết, chuyện lúc nãy làm chị rất tức giận, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể để mấy người anh em này bị đánh bên đường như vậy được. Xung quanh có không ít người tụ lại xem chuyện hay rồi, chuyện này không có lợi cho danh tiếng của ông Tôn.
Hắn dừng lại một chút rồi thấp giọng nói:
- Sắp diễn ra cuộc họp hội đồng nhân dân rồi, những việc như thế này không nên diễn ra.
Từ Quân Nhiên tin rằng Tô Tĩnh Vân sẽ biết nên làm gì. Xuất thân trong một gia đình như vậy, nếu ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, Từ Quân Nhiên sẽ phải hoài nghi, vì sao ông Tôn lại được mọi người gọi là người đàn ông chính đàn bất đảo.
Ở kiếp sau, những tranh luận xung quanh lão Tôn rất nhiều. Ít nhất, Quân Nhiên đã biết, có một nhà cách mạng lớn tuổi đã từng nói:
- Lão Tôn là bồ tát Hòa Hi Nê.
Đây không phải là lời khen, vì kiếp sau, sau khi xảy ra thảm họa đó, một đám lão tướng, thầy giáo đã từng bị lật đổ ngoài việc tiếp tục thể hiện sự ngưỡng mộ với ông già đánh cũng không đổ này, họ còn có không ít lời phê bình kín đáo. Lúc đó, dân chúng ở các thành phố cũng nghe nói, lúc các vị cán bộ lão thành tụ họp, ông Tôn được gọi là con lật đật vì hai đầu đều không đắc tội, không có tính tranh đấu, nói gì cũng đều dựa trên nguyên tắc. Đối với những tranh đấu, oán hận này, ông ta luôn khinh thường. Sau khi qua đời, cấp dưới nhiều năm của ông ta dần dần nhắc đến thủ trưởng già “biện vu”, dùng một lượng lớn tài liệu để khẳng định công lao to lớn mà ông ta đã tạo ra trong kế hoạch đánh đổ mấy nhóm người, và những sự tích về sự nhẫn nhục chịu đựng, cũng như ánh hào quang chói sáng. Sự nỗ lực của cấp dưới đã khiến cho ấn tượng của người dân với ông ta được cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể triệt tiêu triệt để việc ông ta làm, người làm việc chỉ dựa trên các kiến thức cơ bản.
Nhưng cách nhìn của Từ Quân Nhiên lại không giống người thường. Hắn cho rằng, bất luận về lãnh đạo quân sự hay chính trị, thành tích tài trí của ông Tôn đều đạt mức trung bình, vừa không có những thành tích đột biến, vừa không có điều gì quá nổi bật. Hành xử theo kiểu bảo thủ, ngang ngược, nhiệm vụ hành chính thiên về mặt kiến thức. Phần công lực mang tính đại chúng này rất rõ ràng, trong số những nguyên thần khai quốc nhà Đường cũng hiếm gặp.
Điều khiến Từ Quân Nhiên bái phục nhất chính là trước khi ông Tôn qua đời, ông ta đã dốc sức làm một chuyện: yêu cầu tu bổ đường sắt “huyết mạch”, quê nhà của ông ta nằm trong vùng quy hoạch. Ông ta nói:
- Quê hương là chiến khu cách mạng vô cùng nghèo khó. Hy vọng trung ương sẽ quan tâm đến vùng đất này. Cuối cùng, nguyện vọng này đã được thực hiện.
Quê hương của ông Tôn chính là thành phố Toàn Châu.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên còn biết, sau khi ông Tôn qua đời, trong nhà cũng ít người theo con đường chính trị.
Từ tận đáy lòng, Từ Quân Nhiên vẫn rất kính trọng người này.
Vì thế, nghe nói Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên là con cháu của ông ta, Từ Quân Nhiên mới mở miệng đề xuất ý kiến.
Tôn Tĩnh Vân cũng là một người rất tinh tế, hàng mi thanh tú cau lại như thể đã hiểu rõ, Từ Quân Nhiên đang muốn nói gì điều. Cô ta cảm kích nhìn Từ Quân Nhiên, quay người nói với Tôn Vũ Hiên:
- Tiểu Hiên, dừng tay lại đi, mau đi báo cảnh sát! Để cảnh sát tới xử lý vụ này!
Cô ta không phải là kẻ ngốc. Lời của Từ Quân Nhiên đã rõ ràng đến vậy, nếu cô ta còn không hiểu, cô ta đúng là đồ ngu.
Lúc này, trai gái trưởng thành trong các gia đình lớn đều rất thông minh. Hoặc có lẽ nên nói là, tuy có mặc trên người quần là áo lượt, nhưng tài trí về mặt chính trị của họ vẫn rất tinh tường, không như những tên não ngắn ở kiếp sau.
Tôn Vũ Hiên vừa ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời Từ Quân Nhiên nói, sau khi nghe Tôn Tĩnh Vân nói vậy, liền dừng lại mọi động tác, bảo mấy người ban phía sau mình dừng lại. Y gọi một người trong đó để người đó đến quán ăn mượn điện thoại báo cảnh sát.
Làm xong mọi chuyện, Tôn Vũ Hiên đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, nhìn chằm chằm Từ Quân Nhiên hồi lâu. Ngay lúc Từ Quân Nhiên cho rằng y không vui vì mình đã ngăn y đánh người, y lại đột nhiên mở miệng:
- Hôm nay cậu đã cứu cô, tôi nợ cậu một lần. Sau này, ở thủ đô, nếu ai dám bắt nạt cậu, cứ nói tên tôi ra.
Từ Quân Nhiên bật cười, cảm tình đối với người này lại càng tăng lên. Đây là một người có tình cảm rõ ràng, thích là thích, ghét là ghét, ân oán phân minh.
Vân vân và vân vân, Tôn Vũ Hiên?
Đột nhiên, Từ Quân Nhiên lại nhớ đến một mẩu tin tức lưu truyền ở kiếp sau, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Kiếp sau từng có một truyền thuyết. Trong thời kỳ nghiêm trị vào những năm 83, đã từng có cháu trai của một vị lãnh đạo cấp cao đã từng bị xử bắn vì tội đánh nhau, nghe nói là con cháu của ông Tôn. Ông Tôn vì thế mà bị ốm một trận thập tử nhất sinh. Sức khỏe vốn đã không tốt, vì thế mà bệnh tình ngày một trở nặng.
Nếu nói vậy, liên hệ với cách hành xử của Tôn Vũ Hiên ngày hôm này, lời đồn kia rất có thể là thật.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không ngờ, mình chỉ đi ăn bữa cơm lại gặp phải những chuyện như thế này, gặp được người trong truyền thuyết.
Vì trong tin tức đó, Tôn Vũ Hiên đánh chết người khác vì đối phương đã có ý đồ xấu với người thân của y. Theo tính cách của Tôn Vũ Hiên mà Từ Quân Nhiên quan sát được, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
- Tôn Vũ Hiên phải không? Anh nghĩ, tên của anh có tác dụng đến vậy ở thủ đô này sao?
Câu nói của Từ Quân Nhiên khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
Sắc mặt của Tào Tuấn Vĩ đột biến. Anh ta nhìn sắc mặt Tôn Vũ Hiên ngày càng trở nên khó coi, trong lòng thầm kêu khổ. Cái thằng Từ Quân Nhiên này thật lạ, từ sau khi về quê lên, lại thích tham gia vào mấy chuyện thị phi là sao?
Tôn điên là người cậu có thể giáo huấn hay sao? Người ta từ nhỏ đến lớn đã sống trong nhung lụa, là con cháu lãnh đạo cấp cao, quần áo có thể trải dài cả phố Trường Ninh, núi Cửu Cung.
- Quân Nhiên, cậu…
Trần Hoành Đào ở bên cạnh bỗng hét lên thất thanh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất