Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 77: Em mới là em ruột của anh đấy.

Chương 77: Em mới là em ruột của anh đấy.
- Anh cho rằng, tên anh có tác dụng đến vậy ở thủ đô này sao?
Câu nói của Từ Quân Nhiên khiến những người xung quanh đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Tào Tuấn vĩ và Trần Hoành Đào đều nhìn Từ Quân Nhiên như thể kẻ điên, không biết vì sao, đột nhiên hắn lại như vậy. Người bình thường, nếu nghe lời hứa này của Tôn Vũ Hiên, chỉ sợ sẽ chạy đến kết bạn với y ngay lập tức. Nhưng hắn lại khác, mở miệng ra đã không coi Tôn Vũ Hiên ra gì.
Tôn Tĩnh Vân chau mày. Ấn tượng lúc nãy của cô ta với Từ Quân Nhiên khá tốt. Dũng cảm làm việc nghĩa không phải là một điều mới mẻ trong thời đại hiện này, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy mà vẫn dám dũng cảm xông lên, không chỉ cần dũng khí, mà còn cần đến một quyết tâm cứu người không tiếc bản thân mình.
Nhưng lúc này, cô ta cho rằng, Từ Quân Nhiên đã đi hơi quá rồi.
Ít ra, trước mặt Tôn Vũ Hiên mà hắn ta nói ra những câu như vậy, điều này khiến Tôn Vũ Hiên cảm thấy, người thanh niên tên Từ Quân Nhiên này không biết trời cao đất rộng là gì.
- Cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?
Ánh mắt của Tôn Vũ Hiên rét lạnh. Nếu không nghĩ đến việc tên này vừa cứu cô mình, có lẽ y đã sớm đập cho hắn một trận rồi.
Dám nói chuyện với y như vậy, cả thủ đô này chỉ có hắn là người đầu tiên.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Tôn Vũ Hiên, làm như không nhìn thấy hai tay đang nắm chặt hai quả đấm của y. Hắn thản nhiên nói:
- Tôn Vũ Hiên – tên tuổi của anh nổi danh khắp thủ đô, chỉ vì anh dánh người tàn bạo, hung tác, ra tay mạnh hơn người khác rất nhiều. Nhưng hậu thuẫn giúp đỡ anh chính là ông nội của anh. Nếu anh xuất thân trong một gia đình bình thường, anh nghĩ mình sẽ như thế nào?
Tôn Tĩnh Vân khẽ đảo mắt, nhìn chằm chằm Tôn Vũ Hiên. Từ Quân Nhiên phun ra từng từ một cách chậm rãi:
- Anh không coi mạng người ra gì, anh có nghĩ đến việc, nếu có một ngày, ông nội anh không thể tiếp tục che chở anh được nữa, anh còn có thể làm bậy như vậy sao?
Nói xong, Từ Quân Nhiên không quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh. Hắn lôi Lâm Vũ Tình đi về phía xe Tào Tuấn Vĩ. Đã đến mức này rồi còn ăn uống gì nữa.
Tào Tuấn Vĩ cười khổ, chào hỏi Tôn Tĩnh Vân rồi vội vàng cùng Trần Hoành Đào đuổi theo.
Tôn Vũ Hiên im lặng hồi lâu, lớn đến tận tuổi này, đây là lần đầu tiên có người nói với y như vậy, lần đầu tiên có người không coi y ra gì, từng lời đâm trúng tim đen của y.
Tôn Tĩnh Vân thấy cháu trai không nói gì, đi tới an ủi:
- Tiểu Hiên, cháu…
Tôn Vũ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười:
- Không sao đâu cô. Hắn nói rất đúng, không có cái danh của nhà họ Tôn, cháu chẳng là gì cả. Điểm này, cháu đã biết khi ở chiến trường.
Tuần trước, y vừa xuất ngũ.
Cách đó không xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Tôn Vũ Hiên nhìn về hướng đám người Từ Quân Nhiên bỏ đi:
- Cô út, mấy người đó là ai vậy?
Lúc này Tôn Tĩnh Vân mới nhớ mình chưa hỏi tên Từ Quân Nhiên. Cô ta lắc đầu đáp:
- Không biết, cô chỉ biết một người trong số đó thôi, là lão nhị nhà chú Tào.
Tôn Vũ Hiên gật đầu, không nói thêm điều gì. Với y, mấy người này chỉ là người xa lạ mà thôi, chỉ có điều, mấy câu nói của Từ Quân Nhiên khiến y để ý. Bất kỳ người đàn ông nào đều không muốn mình đứng dưới cái bóng của tiền bối. Tôn Vũ Hiên là một người có chí hướng, từ trước đến nay y luôn cho rằng mình là đứa con của trời, nhưng hết lần này đến lần khác, đều có người nói với y, chẳng qua y chỉ là một người dựa hơi bậc cha chú. Vì thế, ấn tượng của y với Từ Quân Nhiên lại càng trở nên sâu đậm.
Bọn họ để lại lời khai cho cảnh sát, nhưng đám người Từ Quân Nhiên đã lái xe rời khỏi quán ăn, chắc chắn là chạy về phía nhà Tào Tuấn Minh rồi.
Đi vào tòa nhà của giáo sư Kim, bên trong chỉ có Tào Tuấn Minh. Hỏi ra họ mới biết, Kim Lệ và giáo sư Kim đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của trường về mấy đồ vật hôm qua đã nói với Từ Quân Nhiên.
Thấy trên người em trai và Từ Quân Nhiên, còn có cả Trần Hoành Đào đều có vết thương, Tào Tuấn Minh sững sờ, quan tâm hỏi han Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Lục, mấy đứa bị làm sao vậy?
Tào Tuấn Vĩ ở bên cạnh liền kêu lên:
- Anh, anh là anh ruột của em. Em mới là em ruột của anh này, hiểu không hả?
Không ngờ, những lời này vừa ra khỏi miệng, Tào Tuấn Minh đã trừng mắt quát em trai:
- Còn dám nói nữa hả, 4 năm đại học, tiểu lục chưa gây gổ với ai. Mới cùng em đi ra ngoài đã đánh nhau thành như thế này, em đấy, anh phải để ông xử lý em mới được!
Trong mắt anh ta, Từ Quân Nhiên ngày thường tao nhã, một con mọt sách chính hiệu không thể chủ động khiêu khích người khác. Nguyên nhân biến thành như thế này chỉ có một, chắc chắn là Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đào đánh nhau với người ta, khiến Từ Quân Nhiên bị liên lụy.
Nói xong, anh ta nhìn về phía Trần Hoành Đào, đau khổ nói:
- Đào tử à, không phải đại ca đã nói rồi sao, em cũng đã trưởng thành rồi, đừng ở cùng Tuấn Vĩ nữa, làm tốt việc của mình đi, không được sao?
Trần Hoành Đào cười khổ, quay mặt nhìn Tào Tuấn Vĩ. Hai người khóc không ra nước mắt, nhưng, nhưng trong lòng họ lại càng đánh giá cao Từ Quân Nhiên. Dù sao người làm cho lão đại coi trọng như vậy cũng đáng để họ kết bạn.
Chỉ có điều, bị mắng oan uổng vô duyên vô cớ như vậy, trong lòng họ sao có thể không buồn bực được cơ chứ?
Từ Quân Nhiên nghe Tào Tuấn Minh trách mắng em trai và Trần Hoành Đạt, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Kiếp trước hay kiếp này, hắn đều nợ người anh này rất nhiều.
- Đại ca, đừng trách anh Vĩ và anh Trần, chuyện hôm nay là do lỗi của em.
Từ Quân Nhiên mở miệng, cười khổ, nói ra mọi chuyện với Tào Tuấn Minh.
Lúc đầu, Tào Tuấn Minh hơi sửng sốt, sau đó, sắc mặt liền trầm xuống. Anh ta nhìn vết thương trên mặt Từ Quân Nhiên, giọng nói bỗng trở nên rét lạnh:
- Ai ra tay?
- Ồ?
Tào Tuấn Vĩ nhìn biểu cảm của đại cả nhà mình, bỗng thấy rùng mình, bao năm trời, không nhận ra đại ca lại có biểu cảm như vậy.
Trần Hoành Đào cũng vô cùng kinh ngạc, cẩn thận liếc nhìn Từ Quân Nhiên, trong lòng tự nhủ, thằng nhóc này ăn phải cái gì mà lại được lão đại coi trọng đến thế. Nhìn bộ dạng của lão đại, nếu điều tra ra được ai là người ra tay, tám, chín phần kẻ đó sẽ lãnh đủ.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tào Tuấn Minh:
- Đại ca, chuyện là thế này…
Hắn đem mọi chuyện thuật lại cho Tào Tuấn Minh nghe, thậm chí ngay cả câu nói cuối cùng hắn nói với Tôn Vũ Hiên, hắn cũng không bỏ sót. Cuối cùng, hắn cười khổ nói:
- Anh Vĩ và anh Trần vì em ra tay trước nên mới tới giúp em. Cũng may, cái người tên Tôn Tĩnh Vân đó ra ngoài cùng người nhà, nếu không ba đứa em đã bị đánh bầm dập rồi.
Lúc này, Tào Tuấn Minh mới gật đầu, nhìn Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt:
- Hai đứa làm không tệ, rất ra dáng anh trai.
Nói xong, anh ta nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Em đó, vô duyên vô cớ lo chuyện của tên Tôn Vũ Hiên đó làm gì?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất