Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 78: Phòng ngừa chu đáo.

Chương 78: Phòng ngừa chu đáo.
Nhiều khi, người thông minh nghĩ chuyện gì cũng nhanh hơn người khác, điều này được thể hiện rõ ràng nhất trên người Tào Tuấn Minh.
Trong khi đám người Tào Tuấn Vĩ vẫn còn đang nghĩ không biết vì sao Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời đó để đắc tội với Tôn Vũ Hiên, Tào Tuấn Minh đã nhận ra nỗi khổ tâm của Từ Quân Nhiên, hắn đang cảnh tỉnh Tôn Vũ Hiên.
- Em đấy, cần gì phải quan tâm đến mấy chuyện này?
Tào Tuấn Minh là người tinh anh, vừa nghe lời Từ Quân Nhiên nói, và những lời bổ sung của Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đào ở bên cạnh, anh ta đã hiểu lời nói đó của Từ Quân Nhiên không phải cố ý đắc tội với Tôn Vũ Hiên, mà ngược lại hắn còn muốn tốt cho Tôn Vũ Hiên, hắn chỉ muốn cảnh tỉnh y mà thôi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tên đó không tồi, em chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Tào Tuấn Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Cứu người lại biến mình thành cái dạng này, anh phục em thật.
Nói như vậy, nhưng anh ta vẫn lấy bông băng ra băng bó cho mấy người Từ Quân Nhiên. May mà có Lâm Vũ Tình ở bên cạnh giúp đỡ, anh ta mới nhanh chóng giúp ba người băng bó đầy đủ.
- Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa.
Nhân lúc băng bó cho Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Yên tâm đi, hôm nay chỉ không có cách khác mà thôi. Về sau, em sẽ không ngốc như thế này đâu.
Hôm nay, quả thật hắn không còn cách nào khác. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ngoài việc xông ra, hắn chẳng thể làm gì khác để cứu Tôn Tĩnh Vân. Còn về hậu quả như thế nào, Từ Quân Nhiên không quan tâm. Không biết vì sao, hắn có cảm giác, nếu hắn trơ mắt nhìn Tôn Tĩnh Vân xảy ra chuyện, chỉ sợ sau này hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Thật ra, Từ Quân Nhiên đã sớm phát hiện ra, từ sau khi trọng sinh thành cha nuôi, tính cách của hắn đã có nhiều thay đổi. Từ trước đến nay, cha nuôi thuộc phần tử tri thức bình thương, tính cách nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng Từ Quân Nhiên của kiếp trước lại lăn lộn mười mấy năm trời trong chốn quan trường, sớm hình thành khí chất của người lãnh đạo, có thể nói, tính cách vốn đã cực đoan, không thể xuất hiện trên cùng một cơ thể người.
Nhưng lần khác Từ Quân Nhiên trọng sinh khiến tính cách của thân thể này cũng có nhiều thay đổi.
Lúc xử lý những công việc liên quan đến chốn quan trường, dường như Từ Quân Nhiên đã trở thành một người có kinh nghiệm phong phú, tầm nhìn phi thường, mọi thứ đâu ra đấy. Nhưng thông thường, ví dụ như lúc đối mặt với phụ nữ hoặc những chuyện nhỏ trong đời sống, hắn thường bị ảnh hưởng bởi tính cách của cha nuôi, trở thành một con người thiếu quả quyết.
Hoặc nói là, Từ Quân Nhiên của ngày hôm nay có lúc làm việc thành thục một cách đáng sợ, như thể một người trung niên 40, 50 tuổi, tích lũy được một đống kinh nghiệm sống qua nhiều thăng trầm trong đời sống. Nhưng có lúc, hắn lại chỉ như một người thanh niên trẻ trung, nhu nhược, làm việc theo cảm xúc, ngay cả tình cảm của bản thân cũng xử lý không xong.
Sự mâu thuẫn này Từ Quân Nhiên cũng nhận ra, nhưng hắn lại không thể thay đổi được.
Trong tiềm thức, hắn cho rằng, đây chính là món quà cuối cùng cha nuôi để lại cho mình. Mất đi những thứ này, chỉ sợ không thể tìm lại tung tích của linh hồn kia nữa.
Sở dĩ hắn phải nhắc nhở Tôn Vũ Hiên như vậy, là vì Từ Quân Nhiên cho rằng, nếu người này vì đánh nhau với mấy tên lưu manh mà mất đi tính mạng, quả thật không đáng chút nào.
Ít ra, xem xét đến thân phận của ông lão kia, dù gì, y và mình cũng là đồng hương.
Sau khi băng bó xong, mọi người liền ngồi quây quần trong phòng khách nhà họ Kim. Lâm Vũ Tình đi đun nước, bốn người đàn ông ngồi nói chuyện trong phòng.
Câu cửa miệng của bốn người: Cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau đấu súng, cùng tận hưởng niềm vui, cùng nhau sinh tử.
Bốn người đàn ông ngồi ở đây ngày hôm nay, Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Vĩ là anh em ruột, Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh là bạn học đại học, hôm nay, hắn và Tào Tuấn Vĩ, Trần Hoành Đào đánh nhau, cũng được xem như cùng đấu súng. Còn về Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ, càng khỏi phải nói. Nói đến việc nay, quan hệ giữa họ vì chuyện lần này lại càng trở nên khăng khít.
Đàn ông là vậy, có thể tìm ra điểm tương đồng từ những việc nhỏ như thế này để trở thành bạn bè.
- Mấy anh, em cũng không muốn gạt mấy người làm gì. Theo phân tích của em, tỉnh Lĩnh Nam, đặc biệt là thành phố Bằng Phi, trong vòng 10 – 20 năm tới, sẽ là một khu vực rất phát triển.
Từ Quân Nhiên nhìn Tào Tuấn Minh, chậm rãi nói ra mấy câu làm Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ sững sờ.
Tào Tuấn Vĩ còn bình thường, trước đây, Từ Quân Nhiên đã giải thích cho anh ta. Nhưng Trần Hoành Đạt lại tỏ ra khó hiểu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Người anh em, cậu nói cho tôi xem đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên không thể nói cho cậu ta rằng, hiện nay cuộc tranh đoạt giữa phe cải cách và thế lực bảo thủ chẳng qua chỉ là thoáng qua mà thôi. Cuối cùng, hướng đi của Trung Quốc được quyết định dựa trên mức sống của người dân. Nếu ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất mà cũng không giải quyết được, con đường nào cũng sẽ không được tiếp nhận.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Quân Nhiên nói với Trần Hoành Đạt:
- Anh Trần, anh thử nghĩ xem, hiện nay, nhà nước đã cho phép nhà buôn hoạt động và tồn tại, điều này thể hiện cho điều gì?
Trần Hoành Đào giật mình, như thể nghĩ ra điều gì, mặt cậu ta khẽ biến sắc, nhưng không nói câu nào.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chắc anh Trần cũng đoán ra, em tin, không bao lâu nữa, nhà nước sẽ chính thức thừa nhận ưu điểm của việc gia đình sản xuất tự chịu trách nhiệm chế biến. Hơn nữa, nhà nước sẽ bắt đầu ủng hộ việc phát triển công thương nghiệp, vì nhìn bao quát lịch sử phát triển của các quốc gia, muốn phát triển không thể chỉ dựa vào công nghiệp hay nông nghiệp, sự phát triển của thương nghiệp là tiêu chí giúp một quốc gia không ngừng tiến bộ.
Nói xong, hắn nhìn Tào Tuấn Minh mỉm cười:
- Đại ca, em nói không sai chứ?
Tào Tuấn Minh bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu đáp:
- Đôi khi, anh cũng hoài nghi, sau khi về quê, rốt cục, em đã xảy ra chuyện gì mà biến đổi nhiều đến vậy. Trước đây, em không hề quan tâm đến những chuyện này.
Từ Quân Nhiên trầm mặc trong giây lát rồi nói từng chữ:
- Nếu một người đã không còn gì để mất, họ sẽ nghĩ lại về cuộc đời của mình. Rõ ràng, em không phải là kẻ thích khoe mẽ hay là những kẻ thích đợi xuân về hoa nở, em chỉ là một người bình thường. Nếu có người đã không muốn em sống yên ổn, vậy thì cũng đừng trách em.
Sắc mặt Tào Tuấn Minh thay đổi, dĩ nhiên anh ta hiểu, người Từ Quân Nhiên đang ám chỉ chính là Hoàng Tử Hiên. Anh ta thở dài, gật đầu nói:
- Quả thật, trung ương có nhiều ý kiến về vấn đề đặc thù, tuy nhiên mấy ông lão đều không tỏ thái độ gì.
Anh ta nói đến mấy ông lão chính là mấy nhà cách mạng già thế hệ đầu như ông Tôn và mấy ông lão đã rớt đài cầm đầu Trung Quốc
.
Ngay cả ông Tào hay ông Hoàng cũng đều chỉ là cấp dưới của họ.
Lúc này, người quyết định vận mệnh của Trung Quốc chính là mấy ông lão đại tướng đang nghiêng ngả kia.
Dĩ nhiên, Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ đều hiểu ý của câu nói này. Nói một cách khác, đừng nhìn những người đang tranh đấu khí thế ngút trời, thực tế, đó chỉ là truyện cười mà thôi.
Tào Tuấn Minh còn ngạc nhiên hơn hai người họ rất nhiều. Tin tức, anh ta mới biết được từ miệng cha.
Lúc biết được tin tức này, anh ta cũng không khiếp sợ ít hơn đám người Tào Tuấn Vĩ chút nào.
Nhưng làm sao Từ Quân Nhiên lại biết được?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất