Chương 9: Hồng nhan bạc mệnh
Cô gái ấy có mái tóc dài suôn mượt, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc váy dài xếp li để lộ đôi chân dài trắng muốt. Da cô trắng nõn, khuôn mặt trái xoan thanh tú, những đường nét trên mặt vô cùng hoàn mỹ, cảm giác như trước mặt là cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, khiến người ta nhìn hoài không biết chán.
Đây là cảm nhận của Từ Quân Nhiên về cô gái, nói chính xác hơn thì đó là ấn tượng đầu tiên.
- Tiểu Từ, đây là Uyển Tiêu Nguyệt.
Đồ Văn Dũng cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Đây chính là đoá hoa của trụ sở huyện uỷ chúng ta.
Từ Quân Nhiên sững sờ mất vài giây, sắc mặt cũng có chút thay đổi, rồi ngay sau đó đứng dậy nghiêm túc chào hỏi cô gái mặt đang đỏ lên như gấc chính trước mặt:
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, mong được chỉ giáo thêm. Nếu có gì không phải, xin hãy thông cảm.
Uyển Tiêu Nguyệt ngây người một lúc, sau đó hơi cúi người mỉm cười Từ Quân Nhiên:
- Xin chào, tôi là Uyển Tiêu Nguyệt.
Chỉ là trong lúc cúi người chào hỏi, Uyển Tiêu Nguyệt đã liếc mắt đánh giá một lượt người đàn ông này, không hiểu tại sao lần đầu gặp mặt mà anh ta lại khách sáo với mình như vậy.
Đồ Văn Dũng tất nhiên không thể ngờ được Từ Quân Nhiên lại thể hiện quân tử đến như thế, nói chính xác ra thì là quá ngắn gọn. bởi vì chỉ vài phút sau đó Từ Quân Nhiên chẳng nói thêm câu nào, sau khi giới thiệu một chút về bản thân liền quay về chỗ ngồi, khiến những lời Đồ Văn Dũng chuẩn bị không có cơ hội nói ra, quả thật có cũng ấm ách khó chịu.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi bước vào, Đồ Văn Dũng là người đầu tiên chạy tới chào hỏi:
- Chủ nhiệm Phong, anh về rồi ạ.
Từ Quân Nhiên thấy vậy liền vội vàng ngồi dậy, lễ phép chào hỏi:
- Xin chào chủ nhiệm, tôi là người mới đến, tên Từ Quân Nhiên.
Chủ nhiệm Phong tên đầy đủ là Phong Huống, là cán bộ mới được điều công tác từ thành phố về. Theo lời Đồ Văn Dũng thì người này chỉ mới 38 tuổi, chỉ là sắc mặt hơi vàng vọt nên nhìn có vẻ già dặn.
- Cậu là Từ Quân Nhiên?
Sau khi sững người một lúc Phong Huống trở nên vô cùng vui vẻ và nhiệt tình, sau đó lại nắm tay Từ Quân Nhiên:
- Tốt lắm, tốt lắm, chuyện của cậu tôi đã nghe lão bí thư nói qua rồi. Rất tốt, sinh viên ưu tú khoa Trung của đại học Kinh Hoa, học thành tài quay về xây dựng quê hương. Chỉ cần dựa vào điểm này thôi cũng đủ khiến chúng tôi phải học tập rồi.
Mặc dù Phong Huống chỉ nói mấy câu nhưng lời của ông ta khiến cả văn phòng đột nhiên tĩnh lặng.
Không phải chỉ có một mình Phong Huống quay về, theo sau anh ta còn có hai người, lại thêm Đồ Văn Dũng, Uyển Tiêu Nguyệt và một người đàn ông khác cũng có mặt trong văn phòng tên Triệu Kỳ. Cả năm người trong nháy mắt đều yên lặng, ánh mắt chuyển về phía người mà Phong Huống đang tay bắt mặt mừng kia.
Thông tin ẩn sau bảy chữ “lão bí thư, đại học Kinh Hoa” được thốt ra khiến cả đám người đều không kìm được hiếu kỳ mà chú ý tới người thanh niên nhìn có vẻ bình thường kia.
Ở huyện Vũ Đức này, được gọi là “lão bí thư” chỉ có một người, người đã giữ chức bí thư huyện uỷ hơn 20 năm. Sự điều động công tác của một nhân viên văn phòng huyện uỷ bình thường mà phải khiến lão bí thư ra mặt, điều này đã là một tin đáng để lưu ý, chứ chưa nhắc đến chuyện cậu ta lại còn tốt nghiệp đại học Kinh Hoa.
Những người trong tổ tổng hợp đều theo nghiệp nghiên bút. Ở vào thời điểm đó họ đềulà các phần tử tri thức, tất nhiên họ biết khoa Trung văn của đại học Kinh Hoa đại diện cho điều gì. Đó chính là trường học tốt nhất của sinh viên ban xã hội ở Trung Quốc. Những năm 80, sau khi dân tộc trải qua thời kì trống rỗng về tư tưởng, con người ta vô cùng khát khao tri thức. Như thời ngày nay, con người ta coi văn học là niềm tự hào, coi thơ ca là vinh dự. Sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành khoa Trung của đại học Kinh Hoa, dùng ngôn ngữ hiện đại để hình dung thì đó chính là “đẹp trai lại có tiền”!
- Cừ lắm, cậu…
Đồ Văn Dũng cười định nói gì với Từ Quân Nhiên nhưng sau đó lại im bặt. Nên nhớ đây là tài từ của đại học Kinh Hoa, lúc nãy mình lại dám xưng huynh gọi đệ, ôm vai bá cổ người ta, thật là quá thất lễ.
Uyển Tiêu Nguyệt đứng bên cạnh đôi mắt vụt sáng, nở nụ cười rực rỡ.
Phong Huống giới thiệu các đồng nghiệp trong phòng cho Từ Quân Nhiên làm quen, sau đó sắp xếp cho hắn một vị trí. Làm xong những chuyện này liền rời đi. Anh ta là phó chủ nhiệm huyện uỷ, tất nhiên có phòng làm việc riêng của mình.
Nói ra cũng thật khéo, chỗ ngồi của Từ Quân Nhiên ngay bên cạnh Uyển Tiêu Nguyệt, đối diện là Đồ Văn Dũng.
- Thật không ngờ cậu lại là sinh viên xuất sắc của đại học Kinh Hoa.
Từ Quân Nhiên đang ngồi làm quen với công việc của mình thì bên tai truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Uyển Tiêu Nguyệt, ngữ khí ôn hoà:
- Ừ, năm nay tôi vừa tốt nghiệp.
- Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói.
Khi nói câu này, ngữ điệu có chút hơi vội vã, sau đó Từ Quân Nhiên đứng dậy, để lại một nụ cười rồi rời khỏi văn phòng. Uyển Tiêu Nguyệt chẳng hiểu chuyện gì cả, lại còn cho rằng mình đã đắc tội gì với người này.
Ra tới hành lang, Từ Quân Nhiên thở phào một hơi, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.
- Sao lại gặp cô ấy chứ?
Từ Quân Nhiên nói thầm một mình, sắc mặt rất kì quái.
- Ôi, thật là phiền chết đi được.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên vỗ vỗ lên mặt mình:
- Không sao đâu, không sao đâu.
Đối với Từ Quân Nhiên, cô gái tên Uyển Tiêu Nguyệt này không hề xa lạ, không, nói chính xác thì là không xa lạ với Từ Quân Nhiên của kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi được nghĩa phụ nhận về nuôi, Từ Quân Nhiên tốt nghiệp đại học quay về huyện Vũ Đức nên có rất nhiều người làm mai mối cho hắn, Uyển Tiêu Nguyệt là một trong số những người được giới thiệu. Chỉ là kiếp trước hắn chỉ để tâm trí vào con đường là quan, vì vậy trước sau không hề mở lòng với cô gái nào. Cho dù được một cô gái sắc nước hương trời như vậy theo đuổi, hắn cũng chẳng mảy may động lòng. Cuối cùng hắn nghe theo sự sắp xếp của nghĩa phụ, lấy con gái của chú làm vợ. Còn Uyển Tiêu Nguyệt, sau khi theo đuổi tình yêu không kết quả liền được gả cho một viên quan nha nội theo đuổi cô đã lâu. Chỉ có điều cuộc sống hôn nhân không hề hạnh phúc, kết quả hơn 30 tuổi cô đau buồn mà chết.
Trong kí ức của Từ Quân Nhiên về kiếp trước, Uyển Tiêu Nguyệt chính là người mà hắn mắc nợ. Về sau hắn không ngừng dằn vặt bản thân, nếu như lúc đầu bản thân không cố chấp như vậy thì Uyển Tiêu Nguyệt cũng không đến nỗi “hương tiêu ngọc vẫn”.
Cứ ngỡ rằng sau khi sống lại sẽ không còn gặp lại người này nữa, thật không ngờ vòng quay của vận mệnh lại sắp đặt để hai người gặp nhau, hơn nữa lần gặp gỡ này lại có tần suất dày đặc. Nhưng vấn đề là, Uyển Tiêu Nguyệt vẫn là Uyển Tiêu Nguyệt, nhưng Từ Quân Nhiên đã không còn là Từ Quân Nhiên trước kia nữa rồi.
- Ôi, đến đâu hay đến đấy vậy.
Trong lòng Từ Quân Nhiên vẫn có một cảm giác tiếc thương cho Uyển Tiêu Nguyệt, hồng nhan bạc mệnh luôn khiến người ta có khát khao muốn bảo vệ. Mặc dù Uyển Tiêu Nguyệt vẫn rất xinh đẹp, thế nhưng bảo Từ Quân Nhiên có gì đó với Uyển Tiêu Nguyệt thì hắn ngay đến nghĩ cũng không dám. Đó có lẽ là do tâm lý từ kiếp trước để lại, cho dù là sau khi hồi sinh thì Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy mình phải có lương tâm đạo đức, không dám có ý nghĩ hồ đồ với Uyển Tiêu Nguyệt.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì tiếng bước chân dồn dập truyền đến.