Chương 96: Thiên Thần Cánh Bạc (1)
Chu Toàn quáng mắt, hất cánh tay của Chu Ỷ Thiên ra, trực tiếp nói cho anh ta biết, gã không đóng.
Gã giận dữ xuyên qua đám người, giống như chạy trốn, phóng đến chỗ ít người. Quá xui xẻo rồi! Tại sao hạng người nào cũng có thể gặp được vậy?
Bỗng nhiên, gã nghe được tiếng vang, ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện gần đây có một ngọn núi thấp, đang có hai tên có hình thù cổ quái đang đứng, trên đầu còn có hai sừng thú dài.
Lúc này, nước mắt Chu Toàn thiếu chút nữa chảy ra. Trong tình huống này lại có thể gặp được người cùng cảnh ngộ.
“Anh em, hai người cũng có sừng. Chúng ta có thể trò chuyện với nhau một chút.” Gã từ từ bò lên, nhìn hai quái nhân mặc áo da thú, một người mọc cặp sừng thú màu vàng, một người mọc cặp sừng thú màu bạc, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương liên.
Chu Toàn giống như gặp được người thân, ngay tại chỗ than thở, kể buồn kể khổ. Kết quả người kia vỗ vai của gã, dường như đang đồng tình.
Chu Toàn lại càng cảm động hơn, hận không thể trò chuyện với nhau.
“Bò...ò....” Bên cạnh, một quái nhân khác cũng vỗ vai của gã, đồng thời phát ra một loại âm thanh kỳ quái khiến toàn thân Chu Toàn lập tức căng cứng.
Gã bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hai quái nhân.
“Là... hai người?” Gã hận không thể đụng đầu vào người Hoàng Ngưu.
Sở Phong an ủi: “Đừng buồn. Ngoài ra, tôi cảm thấy gã đạo diễn kia nói rất có lý, nhìn ra được anh ta rất chân thành, là một người có tình cảm hoài cổ, nói không chừng trong cuộc đại chiến dị nhân núi Thái Hành Sơn lần này sẽ phát ra ánh sáng khác loại. Tôi cho rằng cậu không nên từ chối mới đúng.”
“Hai người cũng có sừng thú, thích hợp hơn tôi.” Chu Toàn tức giận nói.
“A, mau nhìn kìa, đó là ai?” Sở Phong kinh ngạc, gương mặt lộ ra biểu hiện khác thường.
“A, đây không phải là Đinh Tư Đồng sao? Nữ thần quốc dân, tình nhân trong mộng của tôi.” Bộ dạng than thở của Chu Toàn đã sớm không còn, hai mắt lóe lên ánh sáng dâm tặc.
Từ đằng xa, một cô gái đi tới, chung quanh có không ít người bảo vệ. Dung mạo của cô rất đẹp, đứng trong trận doanh của một dị nhân nào đó.
“Đó là Bồ Đề Cơ Nhân.” Có người nói nhỏ.
Tình huống như thế nào vậy? Nữ thần quốc dân Đinh Tư Đồng và người của Bồ Đề Cơ Nhân ở cùng một chỗ sao? Trước đây có người nói bối cảnh của cô không tầm thường, nhưng như vậy cũng không tránh khỏi quá kinh người rồi.
“Tôi nghe nói, Đinh Tư Đồng cũng là dị nhân, hơn nữa phát sinh dị biến không bình thường, sinh ra chín đuôi cáo trắng như tuyết.” Từ đằng xa có người nhỏ giọng nói.
“Cái gì, Cửu Vĩ Hồ?”
....
Sau khi Sở Phong nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
Sau khi trời đất biến dị, quả nhiên ảnh hưởng to lớn, lan đến tất cả mọi người. Nữ thần quốc dân cũng là dị nhân, rất giống Cửu Vĩ Bạch Hồ trong thần thoại.
“Tình huống không đúng.”
Đột nhiên, Sở Phong biến sắc. Hắn cảm giác mặt đất rung động, một luồng khí tức vô cùng khủng bố tràn ngập cả không gian này.
Ngay cả những dị nhân khác cũng cảm nhận được, họ cùng nhìn sang một hướng, ở đó có một ngọn núi, cảm giác bất an này phát ra từ nơi đó.
Sau khi cơ thể biến dị, thức tỉnh một loại năng lực nào đó, năm giác quan của dị nhân đều sẽ mạnh lên, chỉ có điều có sự hơn kém giữa người với người mà thôi.
Chỗ sâu trong Bạch Xà Lĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người ngửi được một mùi tanh, rất nhạt nhưng rất thật, bay đến từ một ngọn núi không xa, không phải là do con người phát ra, mà là từ một con mãnh thú.
“Cẩn thận đề phòng, khả năng có dị thú đến.” Một người đàn ông nhắc nhở.
Con người phát sinh dị biến. Từ lúc bắt đầu xuất hiện, không ngừng được đưa tin. Dị thú cũng tồn tại nhưng lại rất ít khi tiến vào tầm mắt của mọi người.
Không ai có thể nói được rõ ràng, hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu dị thú. Bởi vì bọn chúng đang ngủ đông, nằm trong điểm mù của nhân loại, vì thế mới không bị để ý đến.
Có rất ít người nhìn thấy dị thú.
Răng rắc.
Đột nhiên có tiếng động vang lên, một hòn đá trên ngọn núi tróc ra, nứt thành một cái khe.
Tiếp theo, có nham thạch rớt xuống, gây ra chấn động không nhỏ, làm gãy rất nhiều cành cây già.
Tiếng “răng rắc” lại vang lên, khe hở trên vách đá càng lúc càng lớn hơn, tiếp theo là một tiếng nổ vang, rất nhiều hòn đá rơi xuống dưới.
Nơi đó bốc lên một làn khói trắng, một cái đầu to lớn nhô ra. Trên cái đầu đó có một cái sừng, xuất hiện bên trong ngọn núi.
Con hung thú này rất khổng lồ, cả người phủ một lớp vảy xanh, trông vô cùng dữ tợn.
“Đây là quái vật gì vậy?
Tình huống trở nên hỗn loạn. Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui. Một mùi hôi thối xộc vào mũi. Nó há mồm, phun khói lửa ra xung quanh, trong không khí phảng phất mùi lưu huỳnh. Núi đá, cỏ cây đều bị đốt thành tro bụi.
Ầm ầm.
Nó chui ra khỏi khe hở trên núi, toàn thân giống như được đúc từ kim loại, mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Đồng thời, trên người nó còn tản ra mùi tanh, giống như đã săn giết con mồi trong thời gian dài, khắp cơ thể nồng nặc mùi máu tươi.
Nó dài khoảng mười hai mười ba mét, tương tự như cá sấu, chi chít vảy nhưng trên đầu lại có sừng thú. Nó đã dùng cái sừng này mà chọc thủng vách núi.
Có thể thấy được, man lực của nó lớn đến mức nào, sừng thú cứng rắn, nhục thân mạnh đến mức không còn gì để nói.
“Không phải cá sấu, giống tê tê hơn.” Có người nói nhỏ.
Khi y lên tiếng, mọi người chú ý đến, đúng là rất giống, chỉ là cái đầu của nó quá lớn, có thể thấy được sau khi dị biến, thể chất của nó tăng lên kinh người đến cỡ nào.
Ánh mắt con quái vật rất lạnh. Nó liếc nhìn đám dị nhân đông đảo mà không hề cảm thấy hoảng sợ, chỉ ngóc cái đầu dữ tợn của mình lên.
Mọi người chú ý thấy, sau lưng của nó có một cái lỗ rất lớn, đen sì, không biết sâu bao nhiêu, và thông đến hướng nào.
“Không hổ là tê tê, bây giờ tên đúng với thực rồi.” Có người thở dài.
Cả đám người rút lui, chẳng ai muốn va chạm với nó. Con quái vật này mang đến một cảm giác áp bách, tản ra khí tức kinh khủng, khiến cho người ta cảm thấy bất an trong lòng.
Theo sự di chuyển của nó, sắc mặt không ít người thay đổi.
Móng vuốt của nó thô to, mỗi một lần rơi xuống, núi đá, đại thụ dọc đường vỡ vụn toàn bộ. Không có gì có thể ngăn cản được nó.
Choảng.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, khi nó đi ngang, một tảng đá nặng ngàn cân bị một móng vuốt của nó đập nát. Cái gì cũng không ngăn cản được nó.
Mục tiêu của nó rất rõ ràng, chỉ có một hướng, chính là cây nhỏ kỳ lạ trong Bạch Xà Lĩnh. Ánh mắt của nó lấp lóe ánh sáng u lãnh, tốc độ rất nhanh.
“Không được, ngăn nó lại.” Có người kêu to.
Nhiều dị nhân như vậy, ở đây chờ đợi quả thông màu tím chín, không ai dám vọng động. Chẳng lẽ lại để cho một con hung thú nửa đường nhảy ra hái mất dị quả kia sao?
Đoàng đoàng đoàng.
Vào lúc này, người của Sinh Vật Thiên Thần đã ra tay. Có người bóp cò, dùng khẩu súng có đường kính lớn bắn thẳng về phía con hung thú, hỏa lực vô cùng hung mãnh.
Sắc mặt đám dị nhân thay đổi. Nếu bị những viên đạn này bắn trúng, họ có thể tránh né được sao? Có thể chống đỡ được sao?