Chương 97: Thiên Thần Cánh Bạc (2)
Đoàng đoàng đoàng...
Tia lửa bắn tung tóe. Chuyện khiến người ta khiếp sợ đã phát sinh. Sau khi những viên đạn đó bắn vào người con quái vật, giống như chạm vào kim loại, phát ra tiếng vang chói tai.
Lớp vảy của con quái vật còn cứng hơn cả sắt thép.
Đạn không bắn thủng được nó, bị văng ra ngoài tạo ra những tia lửa đỏ, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Đây là cơ thể bằng máu thịt sao? Rốt cuộc nó đã tiến hóa đến cấp độ nào mà lại có thể chống đỡ được đạn? Đây là điều mà rất nhiều dị nhân tha thiết mơ ước, thế nhưng lại phát sinh trên người dị thú.
Grao.
Con quái vật rống to, hiển nhiên là đã bị chọc giận. Nó bỗng nhiên nhảy lên một cái, tốc độ vô cùng nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, trông giống như một tia chớp màu xanh.
“A....”
Những người đang cầm súng trong tay hoảng sợ kêu to. Chỉ trong nháy mắt, chẳng ai có thể chạy trốn được.
Chỉ trong chớp mắt con quái vật đã tấn công đến mục tiêu cách mấy chục mét, đập nát tất cả bọn họ dưới chân, cảnh tượng trông cực kỳ đẫm máu. Tiếng kêu thảm thiết của cả đám người lập tức biến mất.
Trên mặt đất lưu lại mấy đống bùn máu.
Ánh mắt con quái vật băng lãnh, liếc nhìn bốn phía, sau đó phóng đến cây nhỏ lần nữa, giống như đang cố ý chấn nhiếp đám người, dùng thủ đoạn tàn bạo để lập uy.
Tại sao tốc độ của nó lại nhanh như vậy?
Một cú tấn công nhanh như sấm sét đã giết sạch hết một đám người võ trang hạng nặng rồi.
Điều này hoàn toàn không trái ngược với hình thể to lớn của nó, không hề khiến cho người ta có cảm giác vụng về. Nó rất nhanh, tàn nhẫn, tinh chuẩn, một kích tất sát.
“Làm thịt nó.”
Có người ở phía Sinh Vật Thiên Thần ra lệnh, giọng điệu băng hàn. Chỉ một con dị thú thôi, nhưng lại khiến bọn họ tổn thất mấy tên lính tinh nhuệ. Súng có đường kính lớn có lực uy hiếp nhất định, vậy mà kết quả những người này lại chết thảm như vậy.
Oành.
Trên một ngọn núi, có người khiêng súng bắn tên lửa nhắm bắn thẳng xuống dưới núi. Ngọn lửa phun ra, vượt qua tốc độ âm thanh, tạo ra tiếng vang thật lớn.
Bịch một tiếng, viên đạn trúng người con quái vật.
“Đi chết đi.” Trên ngọn núi có người hô to, chờ đợi kết quả.
Bụi mù bốc lên, con quái vật bị bắn đến mức lảo đảo, sau đó lộn ra ngoài.
Có thể nhìn thấy, lớp da của nó đã bị rách, máu tươi chảy đầm đìa, lớp vảy tróc ra không ít, nhưng cũng không bị thương quá nặng, vẫn sống khỏe mạnh như cũ.
Nó nghiêng người, trực tiếp bò lên, bên trong ánh mắt lấp lóe sự cừu hận, ngửa đầu phát ra tiếng gào thảm thiết, con mắt đỏ bừng.
Ầm ầm.
Động tác của nó quá nhanh, mạnh mẽ đâm tới, nhìn thấy con người liền đồ sát.
Những người cầm súng giết nó vừa rồi chỉ là người bình thường. Bây giờ nhắm vào dị nhân, kết quả vẫn nghiêng về một bên như cũ. Cơ thể khổng lồ của nó không hề ảnh hưởng đến tốc độ nhanh nhẹn kia. Nó vẫn lao đi như chớp, nhảy lên đã vọt xa đến mấy chục mét. Những nơi mà nó đi qua, máu không ngừng bắn ra.
“A...”
Không ít dị nhân kêu thảm, căn bản không ngăn được nó, không phải là đối thủ của nó.
Có một dị nhân cơ thể bỗng phồng lên, giống như cây cổ thụ, bên ngoài bao trùm một lớp vỏ cây già, đồng thời duỗi ra chạc cây to lớn. Đây là một loại năng lực rất thần bí.
Người này hóa thành một cổ thụ hình người cao đến mười mấy mét, chạc cây đâm thẳng xuống mặt đất, phịch một tiếng, đất đá nổ tung, uy lực vô cùng to lớn.
Nhưng thụ nhân vẫn không cách nào đâm thủng lớp vảy của con quái vật.
Con quái vật vọt lên, móng vuốt nhô ra, răng rắc một tiếng, xé rách chạc cây cánh tay của thụ nhân, có máu phun ra, vô cùng tàn bạo.
Phụt.
Sau đó con quái vật mở cái miệng máu, cắn ngang cổ thụ nhân.
“A!”
Dị nhân kia hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp mất mạng.
Điều này khiến người ta rùng mình. Một dị nhân vô cùng cường đại cứ như vậy mà vẫn bị nó giết mất dễ dàng?
Những dị nhân hơi yếu hơn một chút đã chết hơn mười người, mà chuyện này cũng chỉ mới phát sinh trong nháy mắt. Con quái vật này đúng là khó đối đầu.
Chỉ cần là dị nhân thì chắc chắn sẽ có năng lực phi phàm, biết những chiêu thức chỉ xuất hiện trong thần thoại, nhưng lại bất lực khi đối mặt với con quái vật.
Phập phập phập...
Tốc độ con quái vật quá nhanh, cơ thể khổng lồ xuyên thủng tất cả mọi ngăn cản, trên đường đi nghiền ép tất cả, trong nháy mắt đã có mấy chục người chết oan uổng.
“Trốn đi.” Có người kêu to.
Nhưng, phàm là người ở gần đều trốn không thoát, không thể nhanh bằng con quái vật. Chỉ một bước nhảy của nó đã vượt lên bốn năm chục mét, vô cùng dọa người, giống như tia chớp màu xanh, di chuyển một cách nhanh chóng.
“A...”
Đột nhiên, trên ngọn núi cách đó không xa, tiếng kêu thảm thiết của người bắn súng vang lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trời ơi, có thêm một con quái vật nữa.”
Mọi người nhìn thấy, bên trong hang động lúc trước có một con quái vật khác leo ra, hình dáng giống như tê tê, to gần bằng con thứ nhất, đây rõ ràng là một đực một cái.
Sau khi con quái vật xuất hiện, động tác nhanh nhẹn, mang theo cuồng phong, phá hủy một mảng rừng lớn, xông lên ngọn núi, đồ sát tất cả những người cầm súng trong tay.
Trên ngọn núi, con quái vật ngửa mặt thét dài, âm thanh kinh khủng, khiến cho nhiều dị nhân phải bưng kín lỗ tai, có thể thấy được lực xuyên thấu của nó đáng sợ đến cỡ nào.
Ầm.
Sau một khắc, nó từ trên đỉnh núi nhảy xuống, rơi xuống mặt đất, nện một số dị nhân thành thịt nát ngay tại chỗ.
Lớp vảy của hai con quái vật rất cứng, không sợ vũ khí, lại vô cùng mạnh, tốc độ cực nhanh. Bọn chúng phối hợp với nhau, phóng đến chỗ cây nhỏ kỳ lạ kia.
Mọi người run rẩy. Chúng giống như hung thú thần thoại thời tiền sử, có lẽ còn mạnh hơn cả Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ rất nhiều.
Grao!
Hai tia chớp màu xanh nhanh chóng lao vút đi. Chỉ trong chớp mắt, đã vượt lên được mấy dặm, ven đường tổng cộng có gần tám mươi dị nhân bị bọn chúng đồ sát.
Bọn chúng sắp tiếp cận được cây nhỏ kia. Trên cây có một quả thông to bằng nắm tay người lớn, có tím óng ánh, phát ra mùi thơm ngát, tản đi rất xa.
Cả đám người há hốc mồm, chẳng lẽ quả trên cây kỳ lạ kia sẽ phải thuộc về hai con quái vật đó ư?
Nhiều dị nhân chạy đến như vậy, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn? Rất nhiều người không cam lòng nhưng lại không dám tiến lên phía trước. Bọn chúng quá mạnh và tàn bạo.
Gần tám chục dị nhân, thực lực rất cường đại, kết quả lại bị chết thảm toàn bộ, thi thể cũng không toàn vẹn.
Thực lực hai con dị thú mạnh bao nhiêu ư? Tất nhiên là không thể đo lường.
“Biến đi.”
Đúng lúc này, giữa không trung truyền đến một tiếng quát lạnh. Một người đàn ông nhanh chóng chạy đến, hóa thành một luồng ánh sáng bạc, sáng chói vô cùng, chiếu sáng cả bầu trời.
Âm thanh của y không cao nhưng lại giống như sấm sét nổ tung, trấn trụ hai con quái vật.
Ánh sáng bạc sáng chói, nhanh chóng lao đến. Khi đến gần, người này đứng giữa không trung.
“Thiên Thần Cánh Bạc.”
Không ít người ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được kêu to một tiếng, vô cùng phấn chấn.
Đây là một người còn rất trẻ, dáng người thẳng tắp, toàn thân tản ra ánh sáng bạc, giống như một tôn thần đứng giữa không trung.
Có thể thấy được, nơi đó phát ra ánh sáng thánh khiết, trắng lóa, như một vòng thần nguyệt rất lớn, bao trùm chàng thanh niên bên trong, khiến cho y càng siêu phàm thoát tục hơn.