Chương 5:
Thật ra, một người như Văn Thư Ngôn có nhiều đào hoa cũng chẳng có gì lạ.
Dù có đặt giữa một rừng mỹ nam của khoa biểu diễn, cậu ấy vẫn cứ nổi bật, thu hút ánh nhìn. Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm tựa như chứa cả ngân hà, mỗi khi nhìn ai đó đều mang theo một ma lực hút hồn khó tả.
Nghe nói đã có vài đạo diễn tên tuổi ngỏ lời mời Văn Thư Ngôn đóng phim, nhưng cậu ấy đều từ chối. Cậu ấy nói, muốn dành tác phẩm đầu tay của mình cho Tiết Nguyệt.
Đáng tiếc là kiếp trước trời không chiều lòng người, khuôn mặt mà cậu ấy luôn tự hào đã bị thương trong trận động đất, dung mạo hoàn toàn bị hủy hoại.
Lúc đó, Lăng Tịnh đã bỏ mặc tôi đang hồi phục sau phẫu thuật, lén lút đi thăm Văn Thư Ngôn, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Cô ấy luôn cho rằng Văn Thư Ngôn vì mặt bị hủy nên không dám gặp cô ấy, cho rằng cậu ấy tuyệt vọng tự tử vì tôi ép cô ấy kết hôn với tôi.
Nhưng cô ấy đâu biết, ngày Văn Thư Ngôn nhảy lầu, Tiết Nguyệt đã đăng một dòng trạng thái, trong ảnh cô ấy nắm chặt tay một chàng trai, mười ngón tay đan vào nhau, ngọt ngào đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Đáng thương cho tôi, mười năm gian khổ sau khi mất đi một chân, vẫn không thể bù đắp được sự tiếc nuối về dung mạo của Văn Thư Ngôn trong lòng cô ấy.
Cô ấy đổ hết mọi khổ sở của cậu ấy lên đầu tôi, nhưng lại không biết rằng đối phương từ đầu đến cuối chẳng hề coi cô ấy ra gì.
Năm đó tôi gần như tuyệt vọng, giờ nghĩ lại, cái gọi là một lòng si tình của mình, có khác gì sự cố chấp mù quáng của Lăng Tịnh đâu?