Chương 6:
Khi trở lại trường, nơi đây đã được xây dựng lại gần như hoàn toàn.
Chúng tôi sắp tốt nghiệp, mọi người đều đang gửi hồ sơ xin việc. Ở kiếp trước, Lăng Tịnh nổi bật về mọi mặt, cô ấy với vẻ ngoài xinh đẹp đứng giữa đám đông, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các chuyên viên nhân sự.
Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ có thể ngồi trước những công ty nhỏ không ai đoái hoài, dùng bàn tay trái vụng về viết ngoằn ngoèo tên mình.
Dù phần lớn các công ty không nói gì trực tiếp, nhưng ánh mắt họ nhìn Lăng Tịnh đã mang theo sự thương cảm nhiều hơn là ngưỡng mộ.
Nỗi tuyệt vọng vì bao phen chịu sự lạnh nhạt mà tôi từng nếm trải năm xưa, giờ đây cô ấy cũng đã thấm thía.
"Cậu Cảnh Thước, tôi xin hỏi một câu cuối, vị trí cậu chọn là huấn luyện viên đấu kiếm xe lăn, cậu có thể nói rõ ý nghĩa đặc biệt của nó không?"
Giọng nữ dịu dàng và hiền hòa trước mặt khẽ cất lên.
Bàn tay tôi đặt dưới gầm bàn khẽ chạm vào đầu gối phải, chậm rãi xoay nhẹ cổ chân. Niềm vui sướng vì đã tìm lại được vẫn còn vương vấn trong lòng tôi mãi không tan.
Kiếp trước tôi liên tục vấp ngã, hận cay đắng môn đấu kiếm mà mình từng yêu thích. Mỗi lần nhìn thấy chương trình thi đấu mà trước đây tôi thích nhất, tôi lại phát điên lên đập phá tivi.
Mãi đến rất lâu sau, khi tâm trạng bình tĩnh hơn, tôi mới thử tìm hiểu về đấu kiếm xe lăn. Người huấn luyện viên mà tôi gặp lúc đó đã đưa thanh kiếm cho tôi và nói rằng dù mất đi đôi chân, chỉ cần mọc ra đôi cánh, tôi vẫn có thể bay.
Tiếc rằng khi đó chức năng cơ thể tôi đã suy giảm, rất khó để có thể theo đuổi lại giấc mơ.
Vì đã có cơ hội làm lại một lần nữa, vì đã hiểu rõ những đau khổ mình phải gánh chịu, tôi muốn nhiều người hơn nữa có thể cùng tôi tận hưởng niềm vui của cuộc sống.
"Nhanh hơn, cao hơn, xa hơn đối với tôi là một ý chí. Tôi nghĩ, những giới hạn về thể chất không bao giờ nên trở thành xiềng xích trói buộc một người theo đuổi ước mơ."
Đó là những lời mà người huấn luyện viên kiếp trước đã nói với tôi, cũng là lời an ủi muộn màng mà tôi dành cho chính mình.