Chương 128: Nhị giai khôi lỗi thú
Biết được biểu ca của Triệu Ngưng Hương có thể luyện chế nhị giai khôi lỗi thú, Lưu Nguyệt Dong bán tín bán nghi. Đi theo Triệu Ngưng Hương vào Nghênh khách điện.
Hai gã tu sĩ Luyện khí kỳ nhìn thấy Lưu Nguyệt Dong, vội vàng đứng bật dậy. Cung kính nói: “Đệ tử bái kiến Lưu sư thúc.”
Lưu Nguyệt Dong khoát tay áo, dặn dò: “Mấy hôm trước, có phải có một đạo hữu tên là Vương Trường Sinh tới tìm người thân? Dẫn ta đi gặp hắn.”
Hai tu sĩ Luyện khí kỳ không thẹn mà cùng lộ ra vài phần kinh ngạc. Bọn họ thật không ngờ, Vương Trường Sinh lại có thể quen biết Lưu Nguyệt Dong.
Bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường cho Lưu Nguyệt Dong.
Rất nhanh, Lưu Nguyệt Dong đã gặp được Vương Trường Sinh. Hai gã tu sĩ luyện khí kỳ thức thời lui xuống.
Trên mặt Triệu Ngưng Hương lộ ra chút tươi cười, giới thiệu: “Trường Sinh biểu ca, giới thiệu với ngươi một chút. Vị này là Lưu sư thúc, con gái của chưởng môn Lưu Hồng Quang.”
Vương Trường Sinh trong lòng vui sướng không thôi, vội vàng chắp tay với Lưu Nguyệt Dong, nghiêm mặt nói: “Tại hạ Vương Trường Sinh, ra mắt tiên tử.”
“Vương đạo hữu, nghe Triệu sư điệt nói ngươi biết luyện chế nhị giai khôi lỗi thú. Ta muốn một con Phi hạc khôi lỗi có thể phóng thích trung cấp pháp thuật. Ngươi có thể luyện chế không?”
Lưu Nguyệt Dong cao thấp đánh giá Vương Trường Sinh, vào thẳng vấn đề chính.
Vương Trường Sinh cân nhắc nửa ngày, trả lời: “Có thể luyện chế. Nhưng trên người ta không có nhiều nguyên liệu như vậy, còn cần phải đi mua nguyên liệu. Nhanh nhất cũng phải tốn thời gian nửa năm.”
Lưu Nguyệt Dong nhíu mày, lắc đầu nói: “Nửa năm quá lâu. Ngươi muốn nguyên liệu gì? Ta giúp ngươi thu thập. Nhưng trước tiên phải nói rõ, ta chỉ đưa cho ngươi ba phần nguyên liệu. Nếu lại cần nguyên liệu, chính ngươi tự bỏ linh thạch ra mua. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi vất vả không công. Ta có biết vài vị nhị giai Luyện đan sư, có thể nhờ bọn họ giúp ngươi điều chế linh thuỷ. Ngươi còn phải trả thù lao cho bọn họ. Ngươi cảm thấy thể nào?”
“Không thành vấn đề, vậy làm phiền tiên tử. Đây là nguyên liệu cần để luyện chế nhị giai khôi lỗi thú và nguyên liệu điều chế Ngọc hàn linh thuỷ. Cần năm phần nguyên liệu luyện chế khôi lỗi thú, đây là năm trăm khối linh thạch.”
Vương Trường Sinh lấy ra hai cái ngọc giản và năm trăm khối linh thạch, giao cho Lưu Nguyệt Dong.
Lưu Nguyệt Dong là con gái của chưởng môn Dược Vương cốc, hẳn là sẽ không lừa hắn.
“Vậy một lời đã định. Nguyên liệu sau khi trở về môn phái ta sẽ để cho Triệu sư điệt đưa đến cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể luyện chế ra nhị giai Phi hạc khôi lỗi.”
Lưu Nguyệt Dong nhận lấy đồ, xoay người rời khỏi. Triệu Ngưng Hương vội vàng đuổi theo.
Không qua bao lâu, hai gã đệ tử Luyện khí kỳ đi đến, trên mặt tràn đầy nịnh nọt.
“Vương tiền bối, hai người chúng ta lúc trước có nhiều điều mạo phạm. Mong rằng ngài không cần so đo với chúng ta.”
“Đúng vậy! Không nghĩ tới Vương tiền bối quen biết Lưu sư thúc. Mọi người đều là người một nhà, không cần đưa linh thạch.”
Người nam trung niên lấy ra hai mươi khối linh thạch, trả lại cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh luôn mãi từ chối, nhưng thái độ của hai người mười phần kiên quyết. Vương Trường Sinh cũng đành thu hồi linh thạch.
“Vương tiền bối, Lưu sư thúc có dặn dò. Bảo chúng ta sắp xếp cho ngài một chỗ ở tốt. Mời ngài đi theo chúng ta.”
Người nam trung niên dẫn Vương Trường Sinh đến một gian thạch thất khác. Thạch thất này bố trí thanh lịch, linh khí cũng có vẻ dư thừa.
Lưu Nguyệt Dong không hổ là con gái của chưởng môn Dược Vương cốc. Chỉ dùng thời gian ba ngày đã có thể thu thập đủ năm phần nguyên liệu. Để Triệu Ngưng Hương đưa nguyên liệu tới cho Vương Trường Sinh.
“Trường Sinh biểu ca, Lưu sư thúc đã nhờ người giúp ngươi điều chế Ngọc hàn linh thuỷ rồi, có hơn trăm cân. Nhưng phải đợi ngươi luyện chế ra Phi hạc khôi lỗi, nàng mới đưa Ngọc hàn linh thuỷ cho ngươi. Mặt khác, ngươi còn phải đưa cho Luyện đan sư năm trăm khối linh thạch làm thù lao. Luyện chế xong khôi lỗi thú, ngươi bảo Trần sư huynh báo cho ta biết là được.”
Triệu Ngưng Hương đưa cho Vương Trường Sinh một cái túi trữ vật màu lam, chi tiết nói.
“Không thành vấn đề, sau khi ta luyện chế xong. Sẽ lập tức bảo hắn thông báo cho ngươi.”
Triệu Ngưng Hương cùng Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm trong chốc lát mới cáo từ rời khỏi.
Tiễn bước Triệu Ngưng Hương, Vương Trường Sinh tĩnh toạ một khắc đồng hồ. Sau đó bắt đầu luyện chế Phi hạc khôi lỗi.
Nhị giai khôi lỗi thú luyện chế khó khăn hơn nhất giai khôi lỗi thú nhiều. Một là, luyện chế nhị giai khôi lỗi thú cần dùng linh mộc hơn trăm năm. Linh mộc trăm năm có độ cứng cao, không dễ điêu khắc. Hai là, linh văn cần minh khắc cũng nhiều hơn. Chỉ cần có một sai lầm nhỏ, sẽ làm cho cả quá trình luyện chế thất bại.
Thời gian như thoi đưa, năm tháng biến đổi. Nửa năm rất nhanh đã trôi qua.
Vương Trường Sinh ngồi ở trên bồ đoàn, trước mặt có một Phi hạc khôi lỗi trông rất sống động. Mặt trên khắc đầy hồng sắc linh văn. Bên cạnh hắn phân tán tứ tung các bộ phận của Phi hạc khôi lỗi, mặt trên đều có hồng sắc linh văn.
Sắc mặt Vương Trường Sinh tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Hắn đã thất bại bốn lần, đây là phần nguyên liệu cuối cùng.
Ở trước người hắn, lơ lửng một khối chất lỏng màu đỏ.
Mười ngón tay hắn không ngừng bấm pháp, từng đạo pháp quyết đánh vào trên chất lỏng màu đỏ.
Dưới sự khống chế của thần thức, chất lỏng màu đỏ kịch liệt quay cuồng. Sau một lát mơ hồ, hoá thành một hồng sắc phi hạc, mở ra hai cánh, đánh vào trên con rối gỗ. Lượng lớn chất lỏng màu đỏ ùa vào linh văn bên trên Phi hạc khôi lỗi. Phi hạc khôi lỗi nhất thời loé lên từng đạo hồng quang, linh khí bức người.
Sau khi đánh vào mấy chục đạo pháp quyết, chất lỏng màu đỏ hoàn toàn bị Phi hạc khôi lỗi hấp thu, linh văn không ngừng chớp động.
Vương Trường Sinh lấy ra một cái bình sứ màu đen, một chấm sáng lục sắc từ bên trong bay ra. Chấm sáng lục sắc bị linh quang màu đỏ bên ngoài Phi hạc khôi lỗi hấp dẫn. Chậm rãi bay về hướng Phi hạc khôi lỗi.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, đánh mấy đạo pháp quyết vào bên trên Phi hạc khôi lỗi.
Phi hạc khôi lỗi giống như sống lại, mở miệng ra, trào ra một cỗ hấp lực khổng lồ. Chấm sáng lục sắc không tự chủ được bị nó hút vào trong miệng.
“Ngưng.”
Vương Trường Sinh lại biến đổi pháp quyết, một đạo pháp quyết đánh vào bên trên Phi hạc khôi lỗi. Linh văn bên ngoài Phi hạc khôi lỗi rực sáng lên, giương mở hai cánh bay lên, lượn vòng ở bên trong thạch thất.
“Rốt cuộc cũng thành công.”
Vương Trường Sinh lau mồ hôi, trên khuôn mặt mỏi mệt lộ ra một chút tươi cười.
Hắn tốn nửa năm thời gian mới luyện chế được một con nhị giai hạ phẩm khôi lỗi thú. Bởi vậy có thể thấy, luyện chế nhị giai khôi lỗi thú khó khăn nhường nào.