Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 129: Dạy nghệ

Chương 129: Dạy nghệ
Con Phi hạc khôi lỗi này có tốc độ phi hành không thua hạ phẩm phi hành pháp khí bao nhiêu. Còn có thể phóng thích trung cấp pháp thuật Bách nhận trảm. Ngoài ra, năng lực phòng ngự có thể so với hạ phẩm phòng ngự pháp khí. Nếu để cho Vương Trường Sinh bán đi, ít nhất cũng cần hơn một ngàn khối linh thạch.
Luyện chế con Phi hạc khôi lỗi này, tiêu tốn hơn một ngàn năm trăm khối linh thạch. Cho dù lấy giá hơn một ngàn khối linh thạch để bán ra. Vẫn còn thua lỗ hơn năm trăm khối linh thạch.
Vương Trường Sinh thu hồi Phi hạc khôi lỗi và nguyên liệu tán loạn trên đất. Mở cửa lớn đi ra ngoài.
Hắn để một gã đệ tử họ Trần đi thông báo cho Triệu Ngưng Hương, gã đệ tử đó đương nhiên không dám chậm trễ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu Nguyệt Dong và Triệu Ngưng Hương đã xuất hiện bên trong thạch thất của Vương Trường Sinh.
Lưu Nguyệt Dong bỏ vào trong Phi hạc khôi lỗi một khối trung phẩm linh thạch. Lấy ra một tấm bia đá màu đen cao một trượng, trên đó tản mát ra một cỗ linh khí cường đại. Hiển nhiên là một món thượng phẩm pháp khí.
Lưu Nguyệt Dong khống chế Phi hạc khôi lỗi công kích tấm bia đá màu đen. Phi hạc khôi lỗi từ trên cao đáp xuống, hai móng sắc bén chộp vào bên trên tấm bia đá, chỉ lưu lại một đường bạch ngân mỏng. Nó tiếp tục há mồm, phun ra mười mấy đạo hoả nhận màu đỏ dài tầm một thước. Liên tiếp công kích vào tấm bia đá màu đen.
Một trận âm thanh tiếng nổ vang lên, mười mấy đạo hoả nhận màu đỏ thay nhau nổ bạo liệt. Hoá thành một mảng hoả diễm lớn màu đỏ, mãnh liệt che kín bia đá màu đen, hoả diễm cuồn cuộn.
Sau khi hoả diễm tản đi, mặt ngoài tấm bia đá màu đen xuất hiện một chữ màu vàng “Tam”.
“Không tồi, cường độ công kích có thể đạt đến mức ba. Con Phi hạc khôi lỗi này nếu so sánh ở cấp bậc nhị giai hạ phẩm khôi lỗi thú, có thể xem như là tinh phẩm.”
Lưu Nguyệt Dong nhìn thấy chữ “Tam”, vẻ mặt vui sướng nói.
Vương Trường Sinh trong lòng vừa động, tiến lên một bước, rồi nói: “Lưu tiên tử, nhị giai khôi lỗi thú ngươi cần ta đã luyện chế cho ngươi rồi. Không biết Ngọc hàn linh thuỷ thì như thế nào?”
“Yên tâm, ta nói lời giữ lời. Đây là Ngọc hàn linh thuỷ mà ngươi cần. Ta tìm Diệp sư huynh gúp ngươi điều chế. Trình độ luyện chế Đan thuỷ bình của Diệp sư huynh nằm ở vị trí hai mươi người đứng đầu tại Dược Vương cốc. Xem như nể mặt ta, hắn mới thu của ngươi năm trăm khối linh thạch. Nếu là người khác, không có môt ngàn khối linh thạch thì đừng hòng.”
Lưu Nguyệt Dong có chút ngạo nghễ nói. Cổ tay khẽ động, một cái thanh sắc hồ lô lớn bằng bàn tay bắn ra, bay về phía Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh tiếp nhận thanh sắc hồ lô, vội vàng mở. Một cỗ hàn khí lạnh đến thấu xương tử bên trong hồ lô toát ra.
Vương Trường Sinh vươn tay phải, đem một ít chất lỏng màu lam nhạt đổ ra lòng bàn tay.
Chất lỏng màu lam nhạt tản mát ra mùi thơm lạ lùng, có chút lạnh lẽo.
Vương Trường Sinh thử một ngụm, vào miệng ngọt lành, có chứa một ít hàn ý. Cùng với Ngọc hàn linh thuỷ trong trí nhớ của hắn giống nhau như đúc.
“Không sai, làm phiền Lưu tiên tử rồi. Đây là chút lòng thành của ta, không có ý bất kính. Mong Lưu tiên tử không chê ít.”
Vương Trường Sinh hài lòng gật đầu, lấy ra một túi trữ vật màu vàng, đưa cho Lưu Nguyệt Dong.
Hơn một trăm cân Ngọc hàn linh thuỷ, không đủ để chống đỡ cho hắn tu luyện đến Trúc cơ tầng chín. Ngày sau không thể không lại làm phiền Lưu Nguyệt Dong, nhờ nàng hỗ trợ tìm người điều chế Ngọc hàn linh thuỷ.
Còn nữa, chỉ lấy thân phận của Lưu Nguyệt Dong, cũng đáng để Vương Trường Sinh giao hảo.
Lưu Nguyệt Dong cũng không có tiếp nhận túi trữ vật, lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Vương đạo hữu, ta đối với Khôi lỗi thuật rất có hứng thú. Vẫn muốn học tập luyện chế khôi lỗi thú, không biết ngươi có thể dạy cho ta luyện chế khôi lỗi thú hay không? Còn về phương diện thù lao đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
“Cái gì? Dạy ngươi luyện chế khôi lỗi thú? Lưu tiên tử, ngươi không phải là đang nói giỡn chứ?”
Vương Trường Sinh nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Dược Vương cốc lấy luyện đan thuật mà vang danh Tống Quốc. Lưu Nguyệt Dong thân là con gái của chưởng môn Dược Vương cốc, lại muốn học luyện chế khôi lỗi thú. Thực là kì quái.
Lưu Nguyệt Dong chân thành nói: “Ta không có nói giỡn. Ta là chân thành muốn học, có điều kiện gì ngươi cứ nói. Chỉ cần ta có thể đáp ứng, thì nhất định sẽ thoả mãn ngươi.”
Dược Vương cốc phần đông là Luyện đan sư, thêm hay bớt một người là nàng đều không ảnh hưởng gì. Lưu Hồng Quang thân là chưởng môn Dược Vương cốc, sự vụ bận rộn. Nàng và Lưu Hồng Quang thời gian ở chung với nhau không nhiều. Cơ duyên xảo hợp, nàng được tiếp xúc với khôi lỗi thú. Lập tức đã yêu thích phương diện này.
Thanh Dương tông có nhị giai khôi lỗi sư, nhưng quan hệ của Thanh Dương tông và Dược Vương cốc không tốt. Nhị giai Khôi lỗi sư của Thanh Dương tông không có khả năng truyền thụ cho nàng Khôi lỗi thuật.
Lưu Nguyệt Dong trên tay có điển tịch luyện chế khôi lỗi thú. Cũng mua nguyên liệu luyện chế khôi lỗi thú về tự học, nhưng tỉ lệ thất bại cực kì cao.
Dưới tình huống như vậy, nàng mới muốn tìm một nhị giai Khôi lỗi sư chỉ điểm cho mình.
“Trường Sinh biểu ca, Lưu sư thúc là người đáng tin. Nàng sẽ không lừa gạt ngươi, ngươi đồng ý dạy nàng đi!”
Triệu Ngưng Hương mở miệng khuyên nhủ.
Nếu sớm biết Lưu Nguyệt Dong yêu thích Khôi lỗi thuật, nàng đã đi học tập làm khôi lỗi thú rồi.
Nếu Vương Trường Sinh thật sự đồng ý dạy Lưu Nguyệt Dong luyện chế khôi lỗi thú. Nàng cũng có thể dễ dàng tạo quan hệ với Lưu Nguyệt Dong hơn.
Lưu Nguyệt Dong nghe xong, nghiêng đầu cho Triệu Ngưng Hương một ánh mắt tán thưởng.
Vương Trường Sinh cảm thấy thật khó xử, hắn không muốn đắc tội Lưu Nguyệt Dong. Nhưng dạy Lưu Nguyệt Dong luyện chế khôi lỗi thú ít nhất cũng phải tốn thời gian ba bốn năm.
Hắn do dự một lát, cất lời: “Lưu tiên tử, học tập Khôi lỗi thuật là một việc rất tẻ nhạt, cần bỏ thời gian dài. Không có thời gian vài năm, không thể bước vào nhập môn.”
Hắn còn nhỏ đã học tập điêu khắc rối gỗ, có trụ cột vững chắc. Hơn nữa thần thức hắn cường đại hơn so với những người tu tiên cùng cấp bậc. Lúc này mới có thể thành công luyện chế ra khôi lỗi thú.
Mười tộc nhân học tập điêu khắc rối gỗ, cuối cùng chỉ còn lại ba người Vương Minh Mai. Bọn họ học năm năm, chỉ là vừa mới nhập môn. Hiện tại chỉ miễn cưỡng có thể thu được lợi nhuận.
“Vương đạo hữu yên tâm, ta có kiên nhẫn này. Không dối gạt Vương đạo hữu, ta lúc trước có học tập luyện chế qua khôi lỗi thú. Chỉ là xác xuất thành công rất thấp. Lúc này mới muốn thỉnh giáo ngươi, phương diện trả thù lao cũng nhất định sẽ làm cho ngươi hài lòng.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất