Chương 130: Tâm tư của Vương Trường Tuyết (1)
Lưu Nguyệt Dong tràn ngập tin tưởng. Nàng biết rằng, Vương Trường Sinh không có khả năng sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Vương Trường Sinh trầm ngâm nửa ngày, mới mở miệng nói: “Tại hạ cần một ít Thiên địa linh thuỷ để luyện khí, không biết Lưu tiên tử có Thiên địa linh thuỷ hay không? Ta chỉ cần linh thuỷ thuộc tính âm.”
Hắn không thể đắc tội Lưu Nguyệt Dong. Một khi đã như vậy, không bằng vì mình kiếm lại một chút lợi ích.
Lưu Nguyệt Dong gương mặt lộ vẻ khó xử, thẳng thắn lắc đầu: “Linh vật mà thiên địa sinh ra, cực kì khó có được. Nếu ngẫu nhiên có người chiếm được cũng sẽ không dễ dàng bán ra. Cho dù là ta cũng không có. Nhưng Ngọc hàn linh thuỷ thì có thể điều chế. Như vậy đi! Ngươi dạy ta luyện chế Khôi lỗi thú, chỉ cần ta có thể luyện chế được nhị giai khôi lỗi thú sẽ để cho ngươi rời khỏi. Về phần thù lao, năm trăm cân Ngọc hàn linh thuỷ. Như thế nào?”
“Luyện chế khôi lỗi thú cần luyện tập nhiều lần. Cái này hao phí cũng không ít…”
Lưu Nguyệt Dong lạnh nhạt cười, rồi nói: “Ngươi yên tâm, toàn bộ tiêu phí trong lúc học tập do một mình ta gánh vác. Còn có vấn đề nào nữa không?”
“Ta một ngày chỉ có thể rút ra ba canh giờ dạy ngươi. Ta còn phải dành thời gian tu luyện.”
“Ba canh giờ quá ngắn. Như vậy đi, ba ngày ta tìm ngươi một lần, học mười canh giờ. Ngươi thấy có được không?”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.
“Vậy là đã thương lượng xong. Vương đạo hữu, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ba ngày sau ta lại tới tìm ngươi. Triệu sư điệt, chúng ta đi thôi!”
Lưu Nguyệt Dong không lưu luyến gì, dẫn theo Triệu Ngưng Hương rời khỏi.
Cứ như vậy, Vương Trường Sinh tiếp tục ở lại Nghênh khách điện.
Lần ở lại này của hắn, chính là một năm.
Lưu Nguyệt Dong dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng. Để tránh trở thành nhàn thoại trong miệng người khác, mỗi lần học tập Khôi lỗi thuật đều có Triệu Ngưng Hương ở cạnh bên. Cứ cách ba ngày Lưu Nguyệt Dong lại đến Ngênh khách điện một lần, cùng Vương Trường Sinh học tập luyện chế khôi lỗi thú.
Vương Trường Sinh cũng dụng tâm dạy cho Lưu Nguyệt Dong. Nhưng vẫn có điều giữ lại, hắn không nói cho Lưu Nguyệt Dong biết về việc thần thức cường đại có giúp ích đối với việc luyện chế khôi lỗi thú.
Lưu Nguyệt Dong ở phương diện chế tác khôi lỗi thú có thiên phú nhất định. Dưới sự hướng dẫn của Vương Trường Sinh, lại thêm không ngừng chăm chỉ luyện tập. Qua thời gian một năm, Lưu Nguyệt Dong đã thành công luyện chế nhị giai khôi lỗi thú. Làm cho nàng thật sự rất cao hứng. Đương nhiên, xác xuất thành công không cao, mười lần mới thành công được một lần. Theo thời gian không ngừng luyện tập, xác xuất thành công sẽ chậm rãi tăng lên.
Triệu Ngưng Hương cũng mượn cơ hội này, kết thân với Lưu Nguyệt Dong. Dựa vào quan hệ với Lưu Nguyệt Dong, ngày tháng của nàng ở Dược Vương cốc tốt hơn trước rất nhiều.
Môt ngày nọ, ở trong mật thất.
Lưu Nguyệt Dong đang luyện chế khôi lỗi thú. Vương Trường Sinh và Triệu Ngưng Hương ở một bên quan sát.
Trước người Lưu Nguyệt Dong có một con rối hình gấu cao một trượng, bên trên trải rộng linh văn.
Nàng từ bên trong một cái thanh sắc hồ lô đổ ra một chất lỏng màu đen. Sử dụng thần thức khống chế chất lỏng, bao vây lên Hùng hình khôi lỗi. Chất lỏng màu đen chậm rãi ùa vào bên trong linh văn.
Nàng nín thở ngưng thần, lấy ra một bình sứ màu đen. Thả ra một chấm sáng lục sắc lớn bằng cái trứng chim, bay về hướng Hùng hình khôi lỗi.
Mắt thấy chấm sáng lam sắc đã sắp bay vào trong miệng của Hùng hình khôi lỗi. Một đạo thanh âm dồn dập của nam vang lên: “Lưu sư muội, ngươi có ở trong đó hay không?”
Nghe được thanh âm này, Lưu Nguyệt Dong hơi phân tâm. Chấm sáng lục sắc chợt đổi hướng bay về phía khác.
“Lưu tiên tử, mau nắm chặt thời gian.”
Vương Trường Sinh vội vàng nhắc nhở. Tinh hồn yêu thú sau khi rời khỏi Thu hồn bình sẽ chậm rãi tan biến tán loạn. Phụ hồn tốc độ phải nhanh, nếu chậm một chút, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của khôi lỗi thú.
Lưu Nguyệt Dong bị Vương Trường Sinh nhắc nhở, vội vàng phục hồi tinh thần. Mười ngón tay không ngừng bấm niệm thần chú, mấy đạo pháp quyết đánh lên mặt Hùng hình khôi lỗi. Nó mở miệng, nơi miệng xuất hiện một cỗ hấp lực khổng lồ. Hút chấm sáng lam sắc vào trong miệng, biến mất không thấy.
“Ai lại ở lúc này làm ảnh hưởng Lưu sư thúc luyện chế khôi lỗi thú? Đây không phải là thành tâm gây thêm phiền sao?”
Triệu Ngưng Hương thầm oán.
Lưu Nguyệt Dong mi dày khẽ nhíu, giải thích: “Là Nam Cung sư huynh. Hắn lúc trước phạm sai lầm, bị giam lại. Hiện tại đã được thả ra.”
Vương Trường Sinh lộ ra chút tươi cười, rồi nói: “Lưu tiên tử, ngươi hiện tại đã có thể luyện chế nhị giai khôi lỗi thú. Xác xuất thành công cũng không thấp. Có thể mang thù lao đưa cho ta chưa?”
Lưu Nguyệt Dong gật đầu: “Đây là đương nhiên. Vương đạo hữu, một năm vừa qua, đã làm phiền ngươi nhiều. Đây là năm trăm cân Ngọc hàn linh thuỷ, hiện tại ngươi có thể rời khỏi.”
Nàng lấy ra một cái lam sắc hồ lô, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh xác nhận không có sai lầm gì, vẻ mặt vui mừng.
Sau khi mật thất được mở ra, Nam Cung Thần xuất hiện ở trước mặt ba người Vương Trường Sinh.
Thú triều bùng nổ ở Tiên Duyên thành là bởi vì ba người Lưu Nguyệt Dong giết vợ của Phi thiên viêm hổ. Lưu Nguyệt Dong và Nam Cung thần tránh thoát được một kiếp, Ngô Thiên Hổ chết trong miệng Phi thiên viêm hổ.
Sào huyệt của Phi thiên viêm hổ có một cái mạch khoáng linh mạch nhỏ. Nếu như có lấy, người ngoài cũng sẽ không biết chuyện này. Nam Cung Thần tiến vào Bách thú sơn mạch một mình, bị trưởng bối hung hăng răn dạy, sau đó bị giam lại.
Hắn vừa được thả tự do lập tức đi tìm Lưu Nguyệt Dong. Nhưng Lưu Nguyệt Dong lại không ở bên trong động phủ. Hắn hỏi thăm đồng môn mới biết được, Lưu Nguyệt Dong đang ở Nghênh khách điện.
Hắn cũng không có nghĩ nhiều, thẳng tiến đến Nghênh khách điện.
Nhìn thấy một tu sĩ Trúc cơ xa lạ là Vương Trường Sinh, Nam Cung Thần nhướng mày. Khi nhìn thấy Triệu Ngưng Hương, đôi mắt hắn sáng ngời.
Trên mặt Nam Cung Thần lộ ra một chút tươi cười, có chút lấy lòng nói: “Lưu sư muội, vị đạo hữu này là ai vậy? Sao ta chưa gặp bao giờ? Còn có vị sư điệt này là…”
Lưu Nguyệt Dong lạnh nhạt trả lời: “Vị này là Vương đạo hữu, biểu ca của Triệu sư điệt. Vương đạo hữu là cố ý đến thăm Triệu sư điệt. Ngươi sao lại được thả ra nhanh như vậy? Cha ngươi không phải là muốn cấm túc ngươi mười năm sao?”
Bởi vì cái chết của Ngô Thiên Hổ, Lưu Hồng Quang cũng giam Lưu Nguyệt Dong lại. Nhưng hắn chỉ có một đứa con gái, giam năm năm, Lưu Nguyệt Dong đã được thả ra.