Chương 59. Đây là yêu cầu của tổng giám đốc Bùi
Một tuần trước, mỗi khi tan làm Bùi Khiêm đều đuổi hết nhân viên có thói quen tăng ca ở công ty đi, nhất là người như Hoàng Tư Bác.
Hắn muốn uốn nắn thói quen xấu của những nhân viên này.
Đương nhiên, Bao Húc là ngoại lệ, Bùi Khiêm ngầm đồng ý hắn ở lại công ty chơi game, còn có thể tốn thêm chút tiền điện.
Sau một tuần cố gắng, Bùi Khiêm cảm thấy phần lớn nhân viên đều đã bỏ được thói quen xấu.
Dù sao thì làm gì có ai không có chuyện gì lại thích ở lại công ty tăng ca.
Ai nấy đều hình thành thói quen đến giờ tan tầm là về như Bùi Khiêm, điều này khiến hắn rất vui mừng.
...
Hoàng Tư Bác vốn đang thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.
Sau khi thấy Bùi Khiêm ra về, hắn lại lập tức ngồi xuống.
Hắn quyết định thử mạo hiểm một lần.
Hắn không quan tâm tổng giám đốc Bùi sẽ trừ lương cảnh cáo, ở lại tăng ca!
Lần tăng ca này là do hắn hoàn toàn tự nguyện.
Bởi vì Hoàng Tư Bác đang thấp thỏm lo âu, cảm thấy bản thân chưa đủ khả năng đảm nhiệm vị trí giám đốc kế hoạch, vì vậy muốn ở lại bổ sung kiến thức, chuẩn bị thật đầy đủ, không để bản thân cản trở người khác.
Phần lớn những nhân viên khác đều tan làm đúng giờ.
Dù sao bọn họ cũng không có chuyện gì để làm, tất cả đều mỏi mắt mong chờ Bao Húc lên bản thảo ý tưởng cho game.
Hoàng Tư Bác còn đang nghĩ, nếu tổng giám đốc Bùi đột nhiên quay trở lại thì mình nên giải thích thế nào?
Có điều, hắn nhanh chóng nhận thấy lo lắng của bản thân là dư thừa, Bùi Tổng không rảnh rỗi như vậy, sẽ không tự nhiên chạy đến công ty chỉ để kiểm tra xem ai ở lại tăng ca.
Cả văn phòng lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại hai người Hoàng Tư Bác và Bao Húc.
Bao Húc theo thói quen lấy ra một gói khoai tây chiên lớn từ khu đồ ăn vặt, còn đến chỗ máy pha cafe ở quầy nước rót một ly cafe.
Những thứ này đều do công ty cung cấp, không giới hạn số lượng.
Lúc đầu, Bao Húc cảm thấy cực kỳ thoải mái, dùng cà phê như thể là nước uống thường. Nhưng mà, uống nhiều lại cảm thấy không có gì đặc biệt, bây giờ hắn chỉ uống một lượng vừa phải.
Thấy Hoàng Tư Bác còn chưa về, Bao Húc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, tô tô vẽ vẽ vào tờ giấy in trắng.
...
Hơn tám giờ tối.
Bao Húc đứng dậy đi tới bên cạnh Hoàng Tư Bác, hắn cầm một tờ giấy in có viết chữ như gà bới, trên đó còn chi chít đủ loại hình thù và ký tự.
“Anh Hoàng, ta đã lên được ý tưởng cơ bản.” Bao Húc nói.
Hoàng Tư Bác vội vàng gật đầu: “Anh Bao cứ nói.”
Bao Húc kéo một cái ghế ở bên cạnh qua để ngồi, bắt đầu trình bày ý tưởng đại khái của mình cho Hoàng Tư Bác.
“Hai yêu cầu sau của tổng giám đốc Bùi rất dễ, quan trọng là yêu cầu thứ nhất, cũng chính là chế độ cốt truyện.”
“Ta cho rằng chúng ta không đủ khả năng làm cốt truyện giống như game FPS của nước ngoài, cho dù là mô hình động tác của nhân vật hay là tài nguyên ngoại cảnh... đều nằm ngoài tầm với.”
Hoàng Tư Bác gật gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
“Vì vậy, ta cho rằng đây là một đề bài, một thử thách tổng giám đốc Bùi dành cho chúng ta.”
“Tổng giám đốc Bùi am hiểu nhất là lấy nhỏ đánh lớn, dùng ít tài nguyên làm ra hiệu quả tốt nhất.”
“Con Đường Sa Mạc Cô Độc là như vậy, Quỷ Tướng cũng là như vậy!”
“Cho nên, chúng ta cũng phải nghĩ cách dùng ít tài nguyên nhất để tạo ra hiệu quả tốt nhất mới được!”
“Ta đã suy nghĩ sơ qua mấy phương diện, nhân vật, bối cảnh, nội dung cốt truyện, cái nào có thể lược bớt thì lược bớt, bằng không có làm được chế độ cốt truyện thì cũng không ra gì, chúng ra phải lấy thép tốt mài thành lưỡi đao!”
Bao Húc đã có suy tính.
Hoàng Tư Bác gật đầu liên tục, đồng ý với ý kiến này.
Bao Húc tiếp tục nói: “Thực ra thì sau khi xác định những tài nguyên có thể tiết kiệm thì chúng ta còn rất ít phương án có thể chọn.”
“Thứ nhất, về nhân vật. Game dùng góc nhìn ngôi thứ nhất, như vậy có thể tiết kiệm mô hình nhân vật chính, chỉ cần hai tay và hai chân là được.”
“Game có thể lựa chọn đề tài zombie, trong game có hai loại kẻ địch, một loại là zombie còn một loại là lính đánh thuê, cũng có thể dùng mô hình thông dụng, tuỳ ý sửa đổi một chút, đảm bảo chủng loại quái vật phong phú, vậy là OK rồi.”
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Ừ, ta hiểu, đó là một cách hay. Thế nhưng, nếu chỉ có zombie và lính đánh thuê, e rằng không phát triển được cốt truyện gì ra hồn. Vẫn phải có vài nhân vật phụ nữa.”
“Ta đã nghĩ kỹ vấn đề nhân vật phụ rồi, chỉ cần một vị, chính là một cô bé.”
Bao Húc nhìn tờ giấy in viết đầy những dòng chữ như gà bới trong tay: “Vì tiết kiệm tài nguyên, ta định thiết lập cô bé này không thể nói chuyện, như vậy có thể không cần làm phối âm lồng tiếng trong cốt truyện. Trong toàn bộ game chỉ cần dùng một số giọng nói chiến đấu bình thường là được rồi.”
Hoàng Tư Bác giật mình: “Ồ? Nhân vật phụ duy nhất không thể nói chuyện, vậy thì tạo ra cốt truyện kiểu gì?”
Trong suy nghĩ của Hoàng Tư Bác, lời thoại của nhân vật phụ là biểu hiện của cốt truyện, là yếu tố mấu chốt để thể hiện tính cách nhân vật.
Bản thân game chỉ có một nhân vật phụ, lại không thể nói chuyện, không có lời thoại... chẳng lẽ toàn bộ game chỉ là một vở kịch câm?
Bao Húc suy nghĩ một chút: “Ừm… không còn cách nào khác, nó là cách ổn thỏa nhất rồi. Nếu để cô bé nói chuyện thì chúng ta còn phải tìm chuyên gia phối âm, còn phải điều chỉnh khẩu hình, dáng điệu khi nói chuyện của cô bé, lượng công việc không nhỏ.”
59.