Thanh Quan

Chương 122-123: Nghịch tập ​

- Không muốn...

Bạch Nhược Hàm chỉ vô lực phản kháng một tiếng, đôi môi như cánh hoa nở rộ của nàng bị Tần Mục dán chặt. Bạch Nhược Hàm tượng trưng duỗi nắm tay nhỏ nhắn đánh vào lưng Tần Mục vài cái, nhưng mà khí lực càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhất hai tay ôm lấy lưng của Tần Mục, triệt để phóng túng bản thân mình.

Tần Mục mút lấy mút để hương hoa tươi mát trong miệng nàng, hương khí trên người Bạch Nhược Hàm xông vào trong mũi của hắn, ngược lại giống như hoa thơm nơi sơn dã, u tĩnh mà thư thái kích thích giác quan của Tần Mục. Đôi môi mảnh mai mang theo hương thơm mềm mại khiến Tần Mục say mê trong đó, hắn không cam lòng ở bên ngoài, đầu lưỡi của hắn đụng nhẹ vào hàm răng cắn chặt của Bạch Nhược Hàm, dùng nó vượt qua chống cự cuối cùng của Bạch Nhược Hàm.

Một tiếng nức nở như có như không, Bạch Nhược Hàm ưm một tiếng, rốt cuộc không ngăn cản thế công của Tần Mục, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, phòng tuyến xuất hiện lỗ thủng, hàm răng trắng ngà của nàng mở ra khe hở nhỏ, đầu lưỡi của Tần Mục cũng cảm nhận được Bạch Nhược Hàm không hề rụt rè kiên trì, thoáng khiêu khích một chút, cổ họng của Bạch Nhược Hàm rên một tiếng thoải mái, trong miệng trốn tránh cái lưỡi của Tần Mục, đầu lưỡi của nàng né qua, giống như con thỏ nhỏ đang bỏ trốn.

Tay của Tần Mục ôn nhu vuốt ve sau lưng Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm chỉ mặc áo sơ mơ kẽ hoa mà thôi, cánh tay của Tần Mục hơi chạm vào dây áo ngực của nàng, trong lòng của Tần Mục có nhiệt độ tăng lên chậm rãi, làm cho hắn đầu lưỡi của nàng càng bá đạo xâm lấn đầu lưỡi của Bạch Nhược Hàm, muốn triệt để khiến Bạch Nhược Hàm triệt để tước vũ khí đầu hàng.

- Không muốn...

Bàn tay nhỏ của Bạch Nhược Hàm dùng sức đẩy lồng ngực của Tần Mục ra. Biểu hiện của Tần Mục khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, bờ môi của nàng hơi động một chút, hàm răng cắn vào bờ môi bị thương của Tần Mục.

Tần Mục chỉ cảm thấy bờ môi truyền tới cảm giác đau đớn, đầu của hắn mát lạnh, thần chí hắn còn bị giật mình, bờ môi của hắn rời khỏi đôi môi mềm mại của Bạch Nhược Hàm. Cúi đầu nhìn qua Bạch Nhược Hàm đang ngồi trên ghế sa ***, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng đỏ ửng, thân thể Tần Mục đặt lên người của Bạch Nhược Hàm, tư thế rất bất nhã.

- Vẫn chưa chịu dậy.

Bạch Nhược Hàm thấy Tần Mục ngẩn người, lại xô đẩy Tần Mục ra. Tần Mục mờ mịt ngồi trên ghế sa ***, móc một điếu thuốc ra, hắn rít một hơi, hắn chỉ có thể nén bực bội trong người, lại cảm giác bờ môi nóng rát đau nhức, khói thuốc vào trong miệng, đầu lọc của thuốc lá mang theo chút màu đỏ.

Bạch Nhược Hàm nằm trên ghế sa ***, nhìn lên trấn nhà thở dốc, nghe được tiếng kêu đau của Tần Mục, sau đó ngồi dậy cũng thấy màu đỏ trên đầu lọc thuốc lá, thổi phù một tiếng rồi cười, oán hận nói ra:

- Ai bảo anh chơi xấu!

Nói xong ngồi bên cạnh Tần Mục, từ trong túi cấp cứu lấy ra một ít nước thuốc sát trùng, bôi lên bờ môi của Tần Mục. Nghĩ đến một màn vừa rồi tâm thần mê say trong đó, Bạch Nhược Hàm ra tay cũng nặng nhẹ không đều, Tần Mục nhe răng trợn mắt, Bạch Nhược Hàm ngượng ngùng cười lên.

- Khục khục.

Thời điểm trong thư phòng Bạch Quang Lượng truyền ra tiếng ho khan, Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm như con nai nhỏ chấn kinh tách ra, nhìn nhau bật cười.

Không bao lâu Bạch Nhược Hàm thu thập túi cấp cứu xong, nhìn Tần Mục nói ra:

- Đi ra ngoài đi một chút nhé?

Tần Mục đâu có tâm tư, chính mình vừa rồi đường đột cũng có chút thất thố, hiện tại nếu đi ra ngoài một chút, Bạch Nhược Hàm lại thổ lộ với hắn, hắn rốt cuộc nên cự tuyệt hay tiếp nhận đây?

- Hôm nào đi, đã khuya rồi.

Tần Mục lắc đầu, đứng lên gõ cửa thư phòng, lại đi vào thư phòng nói vài câu với Bạch Quang Lượng và rời khỏi.

Bạch Nhược Hàm sau khi đi vào phòng ngủ của mình, oán hận dậm chân mắng:

- Ăn xong bỏ chạy, Tần Mục, lần này tôi muốn anh chắc rồi!

Nhưng mà đêm nay Bạch Nhược Hàm thật sự mất ngủ, trong đầu đầy hình ảnh tươi cười và bóng lưng to lớn của Tần Mục mà thôi.

Sau khi Tần Mục rời đi, tùy tiện tìm khách sạn trong huyện thành ở lại. Ngày mai còn có hội nghị cần họp, cho nên lựa chọn nơi cách cơ quan chính phủ huyện không xa. Khách sạn không lớn nhưng bố trí vô cùng sạch sẽ, Tần Mục gật gật đầu, sau đó tới quầy giao tiền.

Thời điểm này ngoài cửa có người dẫn theo bao lớn đi tới, cô gái thu ngân đưa biên lai cho Tần Mục xong lại kêu lên:

- Đan tỷ, lại nhập hàng à?

Tần Mục quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện đây chính là Lưu Đan sáng nay đụng vào bờ môi của mình, cười rộ lên, nói ra:

- Lưu lão bản, lại gặp mặt.

Lưu Đan ngẩng đầu thấy là Tần Mục, vội vàng thả đồ vật trong tay xuống, nhỏ giọng kêu một tiếng Tần chủ tịch trấn. Tần Mục khoát khoát tay, cầm biên lai cùng và chìa khóa đi vào gian phòng của mình. Hắn không thể nói nhiều với Lưu Đan được, nơi này không chừng có người nhìn thấy lại đi truyền ra ngoài.

Tiểu nha đầu sau lưng mang đồ vật giúp Lưu Đan, Tần Mục nghe được tiểu nha đầu kia giống như đang nghe ngóng mình, liền cười khổ một tiếng, tâm của nữ nhân quá bát quái, quả thực đây chính là bẩm sinh.

Tần Mục đẩy cửa ra, căn phòng nhỏ có TV, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Múc nước rửa mặt một chút, hắn liền cỏi áo ngoài ra, nằm ở trên giường mở TV lên, nhìn chằm chằm vào tiết mục trên đó.

- Bang bang!

Trong đêm khuya lại có tiếng đập cửa. Tần Mục kích linh, lúc này nhớ tới Lưu Đan vừa gặp bên dưới, liền cất giọng nói:

- Ngủ rồi, không nên gõ!

Tiếng đập cửa đình chỉ, qua trong chốc lát lại nhẹ nhàng gõ vang.

Tần Mục vốn bị Bạch Nhược Hàm trêu chọc nóng tính mười phần, trong lòng đang phiền muộn đấy, bên ngoài không thuận theo không buông tha làm hắn tìm được đối tượng phát tiết, mặc xong quần áo đi tới cửa. Cửa không có mắt mèo, Tần Mục rống lớn ra ngoài cửa:

- Đã ngủ, không có nghe sao?

Cuối cùng bên ngoài không còn gõ nữa, Tần Mục ẩn ẩn nghe được có người rời khỏi.

Một hồi ầm ĩ như thê, Tần Mục vốn đang buồn ngủ cũng không còn sót lại chút gì, hắn châm thuốc, đứng ở cửa sổ nhìn qua bầu trời đêm tối đen bên ngoài, một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau Tần Mục rời khỏi khách sạn thì vừa gặp Lưu Đan rời khỏi, Tần Mục thuận tay giúp Lưu Đan mang đồ lên xe, trước khi đi Lưu Đan dường như có gì đó muốn nói với Tần Mục, nhưng mà bờ môi động vài cái, lại nhịn xuống chưa nói, ngồi xe xích lô đi.

Tần Mục đi tới chính phủ huyện thì vừa lúc nhân viên cũng đi công làm, Tần Mục hôm nay phong sinh thủy khởi, ngược lại là có chút người gật đầu chào hỏi, Tần Mục mỉm cười đáp lại.

Đợi đến lúc tất cả thành viên các trấn tới đã là tám giờ ba mươi. Bạch Quang Lượng nói vội vàng, cũng không bảo Tần Mục khi nào bắt đầu, Tần Mục ngây ngốc chờ ở cửa hội nghị nửa giờ.

Quách Tự Tại, Kim Tiểu Lượng cùng Tần Mục thân mật nói vài lời. Tần Mục hiện tại cũng không phải là bí thư chi bộ thôn nho nhỏ, chức vị của hắn đồng cấp với Quách Tự Tại, so với Kim Tiểu Lượng thì thấp hơn nửa cấp, nhưng cũng ngang hàng luận giao.

Tuy Hương Trấn lớn hơn một chút, Kim Tiểu Lượng cũng không xuất ra tư thái áp người, Quách Tự Tại kéo tay Tần Mục, như huynh đệ dẫn Tần Mục cùng vào phòng hội nghị.

Quách Tự Tại người này là môn hạ của Bạch Quang Lượng, tuyệt đối là Bạch phái. Nhưng mà Kim Tiểu Lượng người này thái độ vẫn không rõ ràng, Tần Mục cũng có chút không chắc, lập tức kéo khoảng cách với Kim Tiểu Lượng một chút, thấp giọng nói chuyện xảy ra gần đây với Quách Tự Tại về trấn Hà Tử một chút.

Nghe được trấn Hà Tử có hạnh mục phát triển kinh tế nông nghiệp và cá thể thủ công tác phường liên hợp với nhau, Kim Tiểu Lượng cũng chọc miệng vào, nói ra:

- Thủ công có hiệu suất thấp, không bằng bắt đầu làm các hạng mục công nghiệp. Như nhà máy pin Dược Mã Hương, đó là xí nghiệp tốt.

Quách Tự Tại thấy lời của mình bị Kim Tiểu Lượng đánh gãy, trong nội tâm cũng có chút không thoải mái, lại nghe Kim Tiểu Lượng phủ nhận toàn bộ kế hoạch của mình, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói ra:

- Kim hương trưởng, vậy cũng không hẳn đâu. Tôi nghe nói Dược Mã Hương bên kia năm nay thu hoạch lương thực không được tốt lắm đấy.

Tần Mục nghe xong giật mình, Dược Mã Hương là trấn giàu của huyện Tây Bình, có công nghiệp, chẳng những trong huyện có nhãn hiệu công nghiệp, quê nhà cũng ra sức ủng hộ, ở các thôn tương ứng của Dược Mã Hương hoặc ít hoặc nhiều đều có nhà máy sản xuất hóa chất, tăng thêm không ít thuế của huyện.

Kim Tiểu Lượng cười ha hả, ung dung nói ra:

- Lương thực thu hoạch không tốt, đó là chuyện của ông trời, chỉ cần túi của dân chúng có tiền, lương thực có thể mua mà.

Tần Mục bất động thanh sắc lắng nghe, hắn quan sát hai người này không ngừng đấu khẩu, nhìn thấy Quách Tự Tại mặt mũi tràn đầy khó chịu cùng Kim Tiểu Lượng có chút vênh váo tự đắc, trong lòng Tần Mục cũng lưu lại một ít gì đó.

Thời điểm những lãnh đạo của huyện ngồi trên đài chủ tịch, chiến tích của năm 90 chính là triển vọng tổ chức đại hộ năm 91. Trong hội nghị đó Quý bí thư được tán dương khen thưởng, năm 90 bài ra các chỉ tiêu cho hương trấn, cũng đại biểu chính phủ huyện ủy, hắn phát giấy khen và chứng nhận khen thưởng cho các cán bộ thành tích tốt. Trong đó Dược Mã Hương, trấn Hà Tử là đối tượng khen ngợi trọng điểm, lãnh đạo cho đánh giá bốn người lãnh đạo rất cao, hiệu triệu toàn bộ hương trấn trong huyện học tập hai nơi này, phải học cách làm giàu của hai nơi, cố gắng phát huy thành tích tốt.

Sau đó Quý bí thư lại khen ngợi trong một năm qua công an đám không quản ngại vất vả, ngày đêm bảo đảm ổn định và trị an của huyện Tây Bình, mang lại bảo đảm cho khí tức hiện đại hóa của huyện Tây Bình. Cục trưởng Lưu Đại Hữu tuy tăng chức không lâu, nhưng bắt đầu từ cơ sở, đồng chí Lưu Đại Hữu cũng chịu khó chịu khổ, chịu làm, vĩnh viễn phấn đấu trở thành nhân vật danh dự của huyện, Quý bí thư yêu cầu không đơn giản chỉ cảm bảo an ninh cho huyện, còn phải tổ chức cho nhân viên học tập tác phong vĩnh viễn không sợ gian khổ của Lưu Đại Hữu.

Sau khi tiến hành khen ngợi, bí thư Quý Thu lại nói tới nhiệm vụ kiến thiết tác phong của đảng, microphone lại chuyển qua cho Bạch Quang Lượng bên này.

Loại hội nghị này bí thư huyện ủy phải nói trước, chủ tịch huyện chủ yếu bổ sung một chút, nhưng mà Bạch Quang Lượng cầm microphone ho khan một tiếng, câu nói đầu tiên làm cho Quý Thu run nhẹ, tuy con mắt có chút nheo lại, nhưng mà hai ánh mắt giống như đao nhìn chằm chằm vào Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng nói ra:

- Các đồng chí, phải cảnh giác, phải cảnh giác với con đường cải cách, muốn tăng mạnh trong một lần, phải biết làm như vậy hậu quả rất nghiêm trọng, vấn đề rất lớn.

Bạch Quang Lượng nói ra lời này chẳng khác gì tảng đá nện vào mặt nước, lập tức khiến cả hội nghị xì xào bàn tán. Bạch Quang Lượng ho khan một cái, sau khi tiếng nghị luận nhỏ lại, bắt đầu giảng giải cải cách phải bắt đầu từ ổn định và thận trọng. Bạch Quang Lượng công nhiên phản bác lời của Quý Thu nói như vậy, làm cho Tần Mục nhíu mày.

Loại cách làm này rất không sáng suốt, hiện tại cả nước đang vật lộn với cải cách và bảo thủ, Bạch Quang Lượng nói ra lời này đã thể hiện quá rõ lập trường, một khi bị Quý Thu nắm tóc, Bạch Quang Lượng sẽ trở nên bị động, ưu thế sẽ biến thành hoàn cảnh xấu.

Bầu không khí trong hội nghị trở nên rất quái dị, lúc tan hợp Tần Mục nhìn thấy sống lưng Quý Thu hơi cong và Bạch Quang Lượng sống lưng thẳng tấp, hắn cũng cảm giác được tranh đấu ở tầng cao xảy ra phong bạo rồi.

Quả nhiên qua mấy ngày Tần Mục từ trong tin tức Lưu Đại Hữu nhận được. Bí thư thị ủy Hoàng Minh đi vào văn phòng tỉnh ủy, thị trưởng Bối Liên Sơn tạm thời làm bí thư thị ủy, thị trưởng do nguyên thường vụ phó thị trưởng Trương Thành Công làm, trong lòng của hắn đã hiểu rõ ràng.

Bối Liên Sơn là điển hình phái bảo thủ, điểm này Tần Mục biết rõ. Từ quan điểm tư tưởng làm quan của Bạch Quang Lượng mà nhìn, hậu trường của hắn có lẽ là Bối Liên Sơn. Hoàng Minh có tư tưởng cải cách đề thăng, phân bố quyền lực cao hơn thì Tần Mục không biết, tàng thứ này hắn không thể tiếp xúc đến. Nhưng căn cứ Tần Mục đoán chừng, trong tương lai ngắn tư tưởng phái bảo thủ sẽ chiếm thế thượng phong.

Không ngời sở liệu của Tần Mục, Bối Liên Sơn làm bí thư thị ủy một tháng thì liên tục tuyên bố vài đạo chính lệnh, muốn cấp dưới phải triển khai mở rộng suy nghĩ của mình, sửa chữa các hoạt động sai, không nên vì con nước lớn cải cách mà đánh mất tính giai cấp.

Trong thời kỳ này Bạch Quang Lượng rạng rỡ, lại nhận được ủng hộ của tên thường vụ tâm tư không xác định, quyền lực trong huyện ủy tăng lên, lần đầu áp đảo Quý Thu. Quý Thu trở nên ít nói, cũng không có tinh thần sa sút, có đôi khi cũng nói một ít chỗ tốt của cải cách, nhưng mà danh tiếng của Bạch Quang Lượng hắn không áp chế nổi.

Địa vị của Tần Mục trong trấn cũng nước lên thuyền lên, bởi vì mọi người đều cảm thấy hắn là thân tín của Bạch Quang Lượng, Bạch Quang Lượng tạo bầu không khí này, Tần Mục cũng không phải không có lợi ích thực tế. Nếu không bí thư đảng ủy trấn nhìn qua Tần Mục với ánh mắt tràn ngập địch ý, cho dù là những người khác bao nhiêu cũng sẽ cho Tần Mục một ít gương mặt tươi cười, không phải gương mặt hào khí lạnh như băng khi Tần Mục mới tới.

Thế nhưng mà trong lòng Tần Mục biết rõ ràng, con đường cải cách là không thể ngăn cản, kinh tế đối ngoại cần mơ ra, đây là con đường phải đi, cũng phù hợp với quy luật thị trường, thời gian phong quang của Bạch Quang Lượng sẽ không quá dài.

Thời tiết bắt đầu chuyển mát, trung tuần tháng mười một dương lịch, bắt đầu có lá khô từ trên cây rơi xuống. Tần Mục nhìn qua lá cây mất trật tự, trong lòng có chút ủ dột, hắn uống một ngụm trà và ra khỏi văn phòng.

Miếu Trấn mấy ngày nay tới giờ có một ít sản nghiệp bắt đầu chuyển hình, trong đó nhà máy nấu rượu của Chu Lão Cửu đả cải tiến chất lượng, cộng thêm Tần Mục bày mưu tính kế, hắn mở cửa hàng lớn trong thành phố, hơn nữa lượng tiêu thụ cũng không tệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất